Cảm giác này thực sự làm mình vui và dễ chịu. Bây giờ, nó không quá dễ dàng như hồi đó, và mình hi vọng khi mất đi cái nguyên nhân cốt lõi là sự "dễ dàng" thì mọi việc cũng sẽ khác đi. Phải biết điều khiển chính mình. Mọi thứ phải như vậy! Bởi mình linh cảm, bằng mấy bài học vừa qua, chuyện này sẽ không tốt đẹp gì nếu cứ lặp lại những lần trước. Cái linh cảm dạy cho mình rằng hãy biết điều khiển bản thân, nếu muốn mọi việc tốt đẹp, bởi ít ra thì lần này cũng lắm sự khác biệt, và về mặt nào đó thì đây lại mang một ý nghĩa đặc biệt.
Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2009
Cảm giác và linh cảm...
Cảm giác này thực sự làm mình vui và dễ chịu. Bây giờ, nó không quá dễ dàng như hồi đó, và mình hi vọng khi mất đi cái nguyên nhân cốt lõi là sự "dễ dàng" thì mọi việc cũng sẽ khác đi. Phải biết điều khiển chính mình. Mọi thứ phải như vậy! Bởi mình linh cảm, bằng mấy bài học vừa qua, chuyện này sẽ không tốt đẹp gì nếu cứ lặp lại những lần trước. Cái linh cảm dạy cho mình rằng hãy biết điều khiển bản thân, nếu muốn mọi việc tốt đẹp, bởi ít ra thì lần này cũng lắm sự khác biệt, và về mặt nào đó thì đây lại mang một ý nghĩa đặc biệt.
Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009
Đứa học trò cuối!
Tôi đã nói, đây có thể là đứa học trò cuối cùng tôi dạy (và có thể dạy) trong khoảng thời gian học ở đây. Tôi đã hỏi nó có biết lý do gì tôi tâm huyết vậy không, và tôi cũng đã tự mình liệt kê. Tôi nghĩ là mình biết rõ, tuy không rạch ròi trắng đen. Thế đấy!
Mỗi đứa học trò tôi dạy và muốn dạy theo kiểu này, trớ trêu thay lại là những đứa học tiếng Anh chẳng giỏi gì cho lắm. Và cái nguyên nhân đầu tiên mà tôi muốn dạy tụi nó có lẽ vì cảm tình. Tôi, nói nào ngay, cũng hay nhìn mặt mà bắt hình dong. Khi đã quen và có cảm tình, tôi có lẽ bộc lộ năng khiếu "sư phạm" và bắt tụi nó phải học. Nhưng đời cũng thật trớ trêu, chẳng đứa nào tôi dạy tới nơi tới chốn.
Đứa này, có lẽ là đứa làm siêng nhất, nhưng lại là đứa ít thân nhất (cho tới giờ phút này). Nhưng không hiểu sao, lúc đầu tôi có hi vọng lắm. Ít ra thì đứa cuối cũng sẽ là đứa học tới nơi tới chốn. Bản thân tôi, là một kẻ chọn tiếng Anh làm nghiệp, biết rõ rằng học lại tiếng Anh từ căn bản không hề là một việc dễ dàng. Nhưng những biểu hiện của nó làm tôi tin và hi vọng lắm chứ. Nói vậy là đến cái thời điểm mà tôi còn hi vọng, cũng gần đây thôi. Nhưng sao dạo gần đây, tôi đang dần mất hi vọng và rất muốn loại nó khỏi danh sách tốt.
Không biết rằng tôi suy nghĩ vậy là có oan không, nhưng tôi chưa thấy được sự thực sự ham học của nó. Bao nhiêu lần tôi suy nghĩ và tâm huyết, cốt chỉ dạy đứa nhỏ này, nhưng lại thất vọng. Có lẽ tôi đã quá đáng khi ép nó học, nói cho cùng thì tôi cũng đâu là gì với một quyền hành hay chức vụ để ép nó.
Rõ ràng, ở đây chỉ có hi vọng, tâm huyết và sự cố gắng. Biết làm sao hơn. Hi vọng tôi sẽ không phải ôm một sự thất vọng lớn mà thét lên rằng "Rốt cục thì mình cũng đâu có dạy đứa nào ra trò!"
Nhỏ ơi, mày có hiểu ???
Nghề giáo
Một nghề mà ai cũng tôn trọng, ngưỡng mộ, nhưng ai cũng cấm cản khi một đứa học sinh nào có ý định bước vào nghề này. Tại sao vậy?
Tôi, vốn đã muốn theo nghề giáo từ năm học lớp 2. Nói cho dễ nghe một chút là đã đấu tranh tư tưởng với cả gia đình, dòng họ nội ngoài, hàng xóm láng giềng, thầy cô bè bạn để theo đuổi nó. Thật vậy.
Không hiểu sao, nhưng tôi thấy đây là cái nghiệp cho mình, và tôi biết là có nhiều khó khăn đấy, nhưng sao không bỏ được. Lấy lí do đơn giản nhất, không theo nghề này thi tôi không biết theo nghề nào cả, thật vậy! Giờ đây, mọi việc cận kề, cũng không còn ai cản tôi nữa, dẫu có cản cũng không còn kịp. Thế là mọi thứ coi như sẵn đấy. Tôi có yên tâm chăng? Không biết.
Học trò tôi, đếm tới đếm lui cũng hơn hai chục. Bao nhiêu đứa tôi đã từng dạy, từng hướng dẫn, từng thất bại, từng thành công. Tôi thấy mình hạnh phúc khi được dạy và khi nhìn thấy "học trò" mình biết được cái gì đó mà mình cũng biết. Có lẽ vì thế mà tôi không bỏ được đâu!
Có nhiều người, cuộc đời đưa đẩy, học nghề giáo mà chẳng đi dạy. Tôi không biết mình có thuộc số ấy không, nhưng tôi mong rằng không. Đi dạy là thứ quan trọng nhất, mọi thứ khác, nếu có chỉ là thêm vào. Nhưng, ai biết được cái gì sẽ xảy ra nhỉ?
Thứ Tư, 15 tháng 4, 2009
Chẳng rõ...
Ôi trời, không nên là lúc này! Bây giờ có lẽ mình chẳng còn chút thời gian nào để học thêm bất kì bài học nào khác ngoài sách vở. Nhưng làm sao ngăn được mọi chuyện xảy ra. Mình có lẽ đã có một ít kinh nghiệm để ít ra là còn đứng trụ lại, không ngã gục hoàn toàn. Nhưng ôi thôi, không biết bài học ấy có áp dụng ở đây được không???
Một con người khác thì mọi sự có lẽ cũng khác. Hi vọng, may ra...
Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2009
Buồn!
Tôi hỏi trời thế nào là tình bạn?
Mà ngây ngô, ngơ dại quá khó tìm?
Có phải chăng cái tôi tìm không thật?
Suốt cả đời chỉ thực thực hư hư
Tìm đâu đó, để rồi tôi đứng lại
Thấy mênh mông, quá mỏi để buâng khuâng
Cùng hư thực, đời nào xem xét hết
Để tôi đi, mãi mõi giữa đời kia
Thứ Tư, 31 tháng 12, 2008
Mình viết blog
Chẳng biết mình bỏ cái blog này bao lâu nữa, chẳng buồn xem lại ngày cuối cùng mình viết là ngày nào. Chỉ nhớ là hình như lâu lắm rồi….
Chẳng phải mình không có cảm xúc, cũng chẳng phải là quá bận đến nỗi không viết được dòng nào, nhưng… (chẳng biết sao mà nói nữa, chẳng lẽ chỉ nói một câu “xin lỗi” với cái blog của mình hay sao?)
Giờ này , mình ngồi đây, và chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi là năm mới sẽ đến, mọi chuyện sẽ lại bắt đầu một cách mới mẻ hay cũ xì thì mình không biết, nhưng có lẽ phải có thay đổi.
Biết nói gì đây nhỉ???? Bao nhiêu nguyện vọng, chỉ tiêu đặt ra cho năm mới có lẽ chẳng cần thiết phải ghi hết ra, bởi ghi rồi thì chắc gì làm được. Thôi, cứ ngồi ngắm đi ngắm lại, làm những gì mình thích, mình cảm thấy đúng là được.
Năm mới viết gì nhỉ, chẳng biết nữa, thôi thì cứ ghi những thứ này để người ta biết (hay chính mình biết) là mình còn viết blog.
Vậy thôi!
Có nên nói chúc mừng năm mới không nhỉ???
HAPPY NEW YEAR!
Thứ Hai, 27 tháng 10, 2008
Thơ
Viết mấy câu thơ con cóc chẳng đầu đuôi để miêu tả tâm trạng ngày nay của mình.
Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2008
Vì sao tôi buồn?
Chẳng hiểu sao mình lại đăng nhận vô blogger để viết mấy dòng này. Có lẽ vì vừa đọc một bài buồn trên blog của cô Lý Lan, hay tâm trạng mình buồn sẵn, không biết được. Nó tự nhiên ở đâu thấm ra, như là cái buồn của công sức bỏ ra mà không được đền đáp vậy. Đó như là cái buồn về sự tự cao và vô trách nhiệm của những người đáng lẽ ra trách nhiệm của họ phải nặng hơn mình.
Chẳng biết nữa, sao mà khó khăn quá.
Tôi hỏi đời "Thế nào là trách nhiệm?"
Trả lời tôi, đời chỉ nói vài lời
"Trách nhiệm sao? Đâu nào ai cũng có.
Tính suy ra, thật quả rất hiếm hoi
Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2008
Ngày nhừ tử
Ngày hôm nay, cái bữa trước ngày tử hình, mình mệt muốn nhừ tử. Ngày mai kiểm tra ba môn Hoá, Anh và Địa. Ôi thiệt là mệt!!!! (hừ)
Hôm nay, buổi sáng, hai tiết đầu được nghỉ, thế là mình phải ôn tập AV cho lớp. Hai tiết trôi vèo, vừa chạy, vừa bay, vừa viết, vừa giảng muốn nhừ tử, rốt cuộc đã xong. Chiều, học thêm Hoá đến 3 giờ rưỡi, chạy qua dạy AV cho tụi 11 tới bốn giờ mấy, tiếp đó, tụi lớp 10 vô liền, không kịp nghỉ. Làm liên tục tù tì tới 5 giờ rưỡi. Tụi nó ra học Hoá, còn mình thì nghỉ mệt.
Xét qua xét lại, hai bữa nay, tụi nó tổ chức ôn Hoá, mình chưa học được trọn vẹn bữa nào, không biết số phận ngày mai sẽ ra sao nữa. Mà lại còn phải đi giải quyết cái hậu quả mà thầy Thắng và cô Bích để lại. (Cô Bích thì cả tuần này nghỉ, hok dạy tụi nó bữa nào, còn thầy Thắng dạy tụi nó không hiểu gì ráo, mình giảng muốn khùng luôn)
Giờ này về nhà, bài chất như núi, ráng leo lên mạng năm, mười phút viết mấy hàng này rồi về tắm rửa học bài.
Ôi cái ngày nhừ tử và ngày mai khủng khiếp!!!!!!!!!!!!!!
Thứ Tư, 15 tháng 10, 2008
Những đường dây liên hệ
Có lẽ mình đã hơi vội vã với những sợi dây liên hệ quấn xung quanh. Đừng nên dự định làm gì với những sợi dây cả, hay chỉ dự định khi nào thật chắc chắn? Và có lẽ cũng nên chừa ra nhiều chỗ cho những mối quan hệ mà chắc chắn sẽ xuất hiện (dù mình không biết đó là ai).
Giờ đây, tại cái blog này, mình sẽ làm cái công việc mà khi "khia bút đầu năm" mình đã làm chưa đúng. Đó là liệt kê lại.
Những sợi dây đã có: Vân An, Lan Chi, Hồng Trang, Hồng, Cẩm Linh, Xuân Vân, Khương Duy, Hải Hoàng, Tấn Dũng, Bích Phương, Hồng Trinh, Hậu, Mẫn Xuyên, Thuỷ Triều
Những sợi dây mới xuất hiện: Trà, Duy Anh, Tâm, Thuy (mình bỏ lửng bởi mình chắc rằng sẽ còn những cái tên mới được thêm vô) (sao mà toàn con nít lớp 10)
Những sợi dây mờ đi hoặc đã đứt: Xuân Thức, Hoàng Vũ, Hoàng Thạch, Hồng Ngọc
Giờ mình không biết làm sao hơn là chẳng dự tính gì hết ráo.
Lại câu lạc bộ
Ngày hôm đó, đúng cái ngày mình sẽ quyết định xem là có duy trì sinh hoạt nữa hay không, buổi sinh hoạt lần thứ 15 diễn ra. Và thật vui mừng khi mình đã không phải ra cái quyết định ấy. Mình đã đếm đi đếm lại vào lúc mới bắt đầu sinh hoạt, và may thay số thành viên đã đủ chuẩn.
Suốt buổi ấy, mình đã nhận thấy được sự tâm huyết và cố gắng của những chủ nhiệm mới, và mình tin rằng ít ra thì CLB sẽ còn duy trì được hết năm nay. (Dù mình nghĩ rằng việc tốn thêm cả đống nước miếng để chửi tụi nó là điều đương nhiên sẽ phải xảy ra).
Có lẽ trước đây mình đã quá khắc khe đòi hỏi ở những chủ nhiệm mới. Và giờ đây thì mình lại mắc thêm cái bệnh là không thể không chen vô khi thấy tụi nó làm cái gì không vừa ý. Âu cũng là để mấy đứa nó rút kinh nghiệm.
Thứ bảy này mình sẽ ôn kiểm tra cho tụi lớp 10, những kẻ cần phải dụ dỗ nhiều thêm nếu còn muốn duy trì CLB. (Không hiểu sao năm nay mình rất có cảm tình với học trò lớp 10, những kẻ "rất con nít")
Thứ Năm, 2 tháng 10, 2008
Câu lạc bộ
Từ ngày ra đời, CLB đã là một đứa con "không cha không mẹ", không ai lo lắng. Nó chỉ được duy trì bằng nhiệt tình của mình, An và Phương, những kẻ làm chuyện không công cho thoả niềm ham thích. Những lần được sự quan tâm ít ỏi, hai ba chục ngàn Đoàn phí cấp mỗi tháng cũng là nguồn động lực lớn biết bao. Tụi mình, An và Phương chỉ có những kiến thức đã học, chịu khó tìm tòi, lòng ham mê tiếng Anh và sự nhiệt huyết để luồn lách nhiều khó khăn và duy trì CLB qua một năm. Đã bao nhiêu lần mình đòi giải tán, bao nhiêu lần mình giận lên vì công sức mình bỏ ra không được đền đáp xứng đáng. Nhưng CHƯA một lần nào mình đuối sức, CHƯA lần nào trở thành kẻ vô trách nhiệm với CLB và THỰC SỰ có ý định từ bỏ.
Nhưng giờ đây sao mọi chuyện thật khó khăn? Từ khi mình chính thức giao CLB lại cho tụi nó, thành quả đã đạt được là gì? Không gì cả. Không một buổi sinh hoạt ra hồn, không một hoạt động dù nhỏ nhất. Vậy thì trách nhiệm đâu? Nhiệt huyết đâu? Đam mê đâu? Không một dấu hiệu dù nhỏ nhất báo cho mình biết là CLB còn tồn tại trên đời.
Phải chăng tâm huyết lớn nhất của những năm học cấp 3, thứ mình đã dánh nhiều thời gian nhất suốt năm học 11 sắp thành vô nghĩa? Nhìn lại những tấm hình hoạt động năm ngoái, rồi xem lại năm nay, thấy sao ngao ngán.
Thứ Hai, 29 tháng 9, 2008
Happy birthday!!!!
Ôi thôi là đủ thứ chuyện để mình kể... mỏi tay trong cả tuần lễ qua. Nhưng thôi, có lẽ mình không bưng lên đây (vì vừa mỏi tay và vừa mệt, vả lại không có mấy cái vụ đó thì bái viết này cũng đủ lôi thôi lếch thếch rồi).
Mấy bữa nay tuy không lên mạng nhưng bỗng mình cũng sực nhớ chuyện viết blog. Mình cứ nhớ mang máng là vào khoảng thời gian này của năm rồi mình bắt đầu viết blog, nhưng không nhớ chính xác, đợi có mạng thì coi lại, rồi làm sinh nhất blog luôn. Vừa mới mò lên coi thử thì hỡi ơi! Ngày mình bắt đầu viết blog năm ở giữa tháng Tám, hông lẽ qua hơn một tháng rồi giờ mới chúc mừng sinh nhật? Ái chà, cái này làm mình phải đắng đo đây. Blog này của mình, có một mình mình đọc thôi, chúc mừng ngày nào mà hổng được. Nhưng hông lẽ qua cả tháng, giờ ngồi đó hát "happy birthday..."? Thôi kệ! Đằng nào thì mình cũng phải viết mấy dòng này, năm nay không viết thì năm sau (hi vọng còn hơi sức mà sống tới đó để viết).
Blog ơi, cảm ơn mi lắm lắm. Cảm ơn cái địa chỉ http://thanhvu-funny.blogspot.com mà mỗi lần ta buồn vui gì thì cũng đem lên đây mà trút. Ta đổ, hốt, xúc, thốc, ghi, chép, viết, băm, vằm cái blog này đã mấy chục lần, và cũng mấy chục cảm xúc khác nhau mỗi khi ấy. Không có cái blog này thì mình đâu có được cái cảm giác tự mình nói ra suy nghĩ và mong muốn được người khác biết đến. Và mình cũng cảm ơn những ai dù vô tình hay có ý đã đọc những dòng mình ghi lại, và cảm ơn nhiều những ai nữa đã cho tôi nhưng lời chia sẻ ở đây, nơi tôi coi là nhật kí của mình.
Dù muộn màng, nhưng mình vẫn muốn hát lên câu hát mừng sinh nhật.
"Happy birthday my blog
Happy birthday my blog
Happy birthday my diary
Happy birthday my blog!!!!!"
Thứ Ba, 16 tháng 9, 2008
Kể lể tùm lum
Giờ có lẽ là lúc mình viết blog. Uh, phải viết thôi, để trống trãi như vầy hoài đâu có được.
Cả mấy tuần qua, cũng không hẳn là mình chẳng có chuyện gì để viết ngoài cái sự học lôi thôi lết thếch. Chuyện thì chẳng phải là ít, nhưng cảm xúc thì ít thật, chẳng biết có phải bài vở nhiều quá nó đè bẹp cái cảm xúc của mình rồi không, hay là một tâm trạng mới đang xuất hiện, thay thế cho cái cũ, cho nên cách viết của mình không hợp nữa. Ôi thôi, nói nhiều dông dài cũng vậy, giờ mình lập ra cái bài liệt kê cho đỡ cực vậy.
- Một chuyện mình nghe được, chẳng liên quan gì (hay nói đúng hơn là chẳng còn liên quan) đến mình, nhưng nó ít nhiều cũng làm bản thân mình bận nghĩ. Nhưng mà không sao, có lẽ lại do cái tính làm trầm trọng vấn đề mà nên thôi, chẳng buồn nghĩ nữa. Thực sự mình đã hết quan tâm những thứ không có khả năng để quản rồi, ừ, chẳng còn. Vậy cho nên có lẽ cũng không nên quá nghĩ (và mình nghĩ là mình làm được). Chuyện gì đến cứ để nó đến. Dù sao thì mình vẫn không phải là kẻ hẹp hòi thù dai mà không biết giúp đỡ.
- Cái chuyện học hành cũng chẳng đâu tới đâu, không biết cuối năm nay mình có đủ lực mà bay vào ĐHSP khoa Anh không, nhưng cứ chờ xem. (Bữa trước mình cân, sụt thêm 1.5 kí nữa, ôi trời!)
- Giờ tới chuyện CLB. Ôi trời, những tưởng mình đã giao lại cho tụi nó là yên tâm, không ngờ…! Tới non nước này, CLB xuống dốc thê thảm, mình thiệt là thất vọng. Nhưng dù sao, để giữ vững những thứ đã đề ra, mình buộc phải ra điều kiện với tụi nó. Một, phải duy trì được số lượng thành viên đáng kể, hai là phải giải tán CLB. Mình ra chỉ thị mà cũng đau lắm. Đứa con tinh thần do mình tạo ra mà, giờ chẳng lẽ đưa tay giết nó. Mà có lẽ phải vậy. Thầy Thắng đã từng chọc CLB như đứa con không cha mẹ, chẳng ai lo lắng chăm sóc, ừ, đúng thiệt. Giờ chẳng ai lo, không duy trì được thì có lẽ đành phải giải tán. Ôi, thiệt là khó nghĩ.
- Hình như có lần mình viết trong mấy lời khai bút đầu năm mấy câu về các mối quan hệ. Ừ, giờ ngẫm lại thấy mình vẫn … còn đúng. Quả thật các mối quan hệ quanh mình biến chuyển không ngừng. Những sợi dây có lúc mờ đi, lúc lại đậm lên, có sợi dường như biến mất hẳn. Mọi chuyện dường như do một ai đó không-ai-biết-là-ai xui đẩy. Nhưng mình nghĩ, có lẽ bản thân ta cũng có thể góp thêm phần nào vào việt tô vẽ hay bôi xoá những sợi dây ấy. Những cái tên mà mình đã liệt kê hồi đầu năm giờ có lẽ cần xoá bớt, cũng như cần bổ sung thêm. Để coi, mình sẽ xoá bớt Xuân Thức, Hoàng Vũ, Hoàng Thạch; à, và bổ sung thêm Lan Chi, Vân An, Hải Hoàng (đang xem xét).
Giờ có lẽ là lúc mình ĐI NGỦ.