Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

Đứa học trò cuối!

Viết gì đây nhỉ? Chẳng biết nữa, lúc nãy tôi suy nghĩ nhiều lắm mà! Tôi buồn hay bực nhỉ, cũng không rõ! Tự nhiên cảm thấy không được hài lòng cho lắm. Tôi thường bị như vậy. Chuyện này đặt cho tôi nhiều suy nghĩ đây.
Tôi đã nói, đây có thể là đứa học trò cuối cùng tôi dạy (và có thể dạy) trong khoảng thời gian học ở đây. Tôi đã hỏi nó có biết lý do gì tôi tâm huyết vậy không, và tôi cũng đã tự mình liệt kê. Tôi nghĩ là mình biết rõ, tuy không rạch ròi trắng đen. Thế đấy!
Mỗi đứa học trò tôi dạy và muốn dạy theo kiểu này, trớ trêu thay lại là những đứa học tiếng Anh chẳng giỏi gì cho lắm. Và cái nguyên nhân đầu tiên mà tôi muốn dạy tụi nó có lẽ vì cảm tình. Tôi, nói nào ngay, cũng hay nhìn mặt mà bắt hình dong. Khi đã quen và có cảm tình, tôi có lẽ bộc lộ năng khiếu "sư phạm" và bắt tụi nó phải học. Nhưng đời cũng thật trớ trêu, chẳng đứa nào tôi dạy tới nơi tới chốn.
Đứa này, có lẽ là đứa làm siêng nhất, nhưng lại là đứa ít thân nhất (cho tới giờ phút này). Nhưng không hiểu sao, lúc đầu tôi có hi vọng lắm. Ít ra thì đứa cuối cũng sẽ là đứa học tới nơi tới chốn. Bản thân tôi, là một kẻ chọn tiếng Anh làm nghiệp, biết rõ rằng học lại tiếng Anh từ căn bản không hề là một việc dễ dàng. Nhưng những biểu hiện của nó làm tôi tin và hi vọng lắm chứ. Nói vậy là đến cái thời điểm mà tôi còn hi vọng, cũng gần đây thôi. Nhưng sao dạo gần đây, tôi đang dần mất hi vọng và rất muốn loại nó khỏi danh sách tốt.
Không biết rằng tôi suy nghĩ vậy là có oan không, nhưng tôi chưa thấy được sự thực sự ham học của nó. Bao nhiêu lần tôi suy nghĩ và tâm huyết, cốt chỉ dạy đứa nhỏ này, nhưng lại thất vọng. Có lẽ tôi đã quá đáng khi ép nó học, nói cho cùng thì tôi cũng đâu là gì với một quyền hành hay chức vụ để ép nó.
Rõ ràng, ở đây chỉ có hi vọng, tâm huyết và sự cố gắng. Biết làm sao hơn. Hi vọng tôi sẽ không phải ôm một sự thất vọng lớn mà thét lên rằng "Rốt cục thì mình cũng đâu có dạy đứa nào ra trò!"
Nhỏ ơi, mày có hiểu ???