Trên đời này, thường con người ta không dễ gì từ bỏ những gì tốt đẹp, tuyệt vời vốn đã từng thuộc về mình. Ta không biết rằng mình có còn đủ khả năng để níu giữ điều đó nữa hay không, ta bối rối không biết điều đó đã thực sự mất hay chưa. Dù cái thực tế có thế nào đi chăng nữa, trong thâm tâm, ta vẫn cầu cho đó chỉ là giấc mơ, rằng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp. Ta không chấp nhận việc mất đi điều đó, bởi nếu chấp nhận thì đó sẽ là một nỗi đau khôn tả, cũng như là một sự thật tàn nhẫn.
Đối với tôi, sự việc có lẽ cũng tương tự thế. Mất đi một cái quá khứ tươi đẹp như vậy phải chăng là một điều tàn nhẫn và khó chấp nhận? Bởi, đôi lúc những hình ảnh, kỉ niệm vẫn hiện về như thách thức cũng như níu kéo. Tôi cố gắng nghĩ, nghĩ theo nhiều hướng khác nhau, cố tìm cho mình một lời giải đáp thích hợp nhất, ít đau lòng nhất. Nhưng thực tế mọi việc diễn ra như thế nào thì tôi không biết, tôi chấp nhận mình không biết.
Và giờ đây, tôi vẫn không biết.
Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét