Thứ Tư, 28 tháng 11, 2007
Cái truyện mới viết
Chuyện này không biết có cảm hứng từừ đâu, có lẽ là từ những động lực thôi thúc khi đọc truyện của thằng Thạo. Cha chả, tranh thủ viết gần chết, vớ được cái máy vi tính là viết liền. Không biết hay hay dở, chưa xin ý kiến.
Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2007
Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần
Mình nhận được cuốn truyện ngay ngày phát hành. Thiệt mừng hết biết. Cuốn truyện nói chung là hay, kịch tính, mình đọc miệt mài dù đã biết trước kết cục. (đầy nhóc trên mạng)
Bà Rowling miêu tả tâm lý nhân vật hay hết sức, những suy nghĩ, những thầm lặng,... ấy thế mà hấp dẫn. Lại có những chi tiết hay và xúc động. Có đứa đã mém rớt nước mắt khi đọc đoạn Harry chia tay Dudley. Thật vậy. Cả mười bảy năm trời, kình địch, ghét nhau đến nỗi thấy mặt là thèm quánh, Harry đâu hề biết Dudley vẫn mang ơn mình về cái lần cứu nó thoát khỏi tay bọn giám ngục, ấy vật mà... Lời nói "cám ơn" dường như bị kềm kẹp trong cái không gian sống kiểu cách khó khăn ở ngôi nhà số 4 đường Privet Drive. Thế rồi đứng trước viễn cảnh sẽ không bao giờ còn gặp mặt nữa, dù có ghét thế nào đi nữa, chúng (Harry và Dudley) vẫn có được cái tình huyết thống duy nhất còn sót lại, bật thành lời "cám ơn". Ngay cả dì Pentunia cũng thế. Bà không ghét mẹ nó, nhưng bà lại ganh tị, cái ganh tị mạnh lên mới đến lượt ghét, thế rồi bà đối xử lạnh nhạt với đứa cháu, đứa con của em gái mình. Mười bảy năm, khoảng thời gian không hề ngắn, bà nhìn nó dưới ánh mắt ghét bỏ, đày ải nó. Để rồi lúc này, khi sắp phải không còn bao giờ được nhìn thấy đứa cháu của mình nữa, bà chỉ có thể dùng ánh mắt và câu nói đơn giản, với bà, đó là tất cả tình cảm dành cho Harry.
Một chương thật xúc động.
Bà Rowling miêu tả tâm lý nhân vật hay hết sức, những suy nghĩ, những thầm lặng,... ấy thế mà hấp dẫn. Lại có những chi tiết hay và xúc động. Có đứa đã mém rớt nước mắt khi đọc đoạn Harry chia tay Dudley. Thật vậy. Cả mười bảy năm trời, kình địch, ghét nhau đến nỗi thấy mặt là thèm quánh, Harry đâu hề biết Dudley vẫn mang ơn mình về cái lần cứu nó thoát khỏi tay bọn giám ngục, ấy vật mà... Lời nói "cám ơn" dường như bị kềm kẹp trong cái không gian sống kiểu cách khó khăn ở ngôi nhà số 4 đường Privet Drive. Thế rồi đứng trước viễn cảnh sẽ không bao giờ còn gặp mặt nữa, dù có ghét thế nào đi nữa, chúng (Harry và Dudley) vẫn có được cái tình huyết thống duy nhất còn sót lại, bật thành lời "cám ơn". Ngay cả dì Pentunia cũng thế. Bà không ghét mẹ nó, nhưng bà lại ganh tị, cái ganh tị mạnh lên mới đến lượt ghét, thế rồi bà đối xử lạnh nhạt với đứa cháu, đứa con của em gái mình. Mười bảy năm, khoảng thời gian không hề ngắn, bà nhìn nó dưới ánh mắt ghét bỏ, đày ải nó. Để rồi lúc này, khi sắp phải không còn bao giờ được nhìn thấy đứa cháu của mình nữa, bà chỉ có thể dùng ánh mắt và câu nói đơn giản, với bà, đó là tất cả tình cảm dành cho Harry.
Một chương thật xúc động.
Thứ Năm, 1 tháng 11, 2007
Blog ơi là blog!
Lâu lắm rồi mới lại viết blog, lâu thiệt. Có rảnh được nửa tiếng cũng chỉ lên mở ra coi chơi để chắc là mình chưa quên, chứ cũng không viết được. Bận quá mà (cộng thêm làm biếng!). Có những lúc cảm xúc nhiều, không biết viết đâu, rồi khi nó qua đi, lại tiếc, phải chi lúc đó viết lên blog. Mệt ghê. Bây giờ, mình bắt đầu viết lại, cố viết thường xuyên, mong là vậy.
Lúc mình đang viết này, nhoài trời đang mưa rất lớn, không biết chút sao về nhà khi đã hết tiền và trời đã tối)
Lúc mình đang viết này, nhoài trời đang mưa rất lớn, không biết chút sao về nhà khi đã hết tiền và trời đã tối)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)