Thứ Hai, 24 tháng 12, 2007

Giáng sinh rồi đấy!!!!!

Lâu lắm rồi mới lại viết blog, lại viết ngay trong mùa thi nữa chứ, nhưng thôi kệ. Chắc giờờ này, có cả đống blog viết bài mừng Giáng sinh (lễ lớn mà), vậy thì mình cũng không ngại gì mà góp thêm vào cái không khí vui tươi ấy. Bây giờ, mình ngồi trong tiệm net gõ những dòng này là đang tranh thủ mấy phút được ra khỏi nhà trong cái đêm mà không khí có tý se lạnh này, còn ngoài kia, thiên hạ đang rủ nhau đi chơi Noel khắp chốn, cái không khí mới nô nức làm sao. Nhưng mình từừ hồi nào tới giờờ không có tật đi chơi Noel nên cũng không lấy gì làm thích thú. Thôi thì bây giờờ về nhà, bật truyền hình lên coi có cài gì hay ho về Giáng sinh không đặng coi đỡ. Xong rồi thì cắm đầu vào học bài thi, dẫu ngày mai được nghỉ, nhưng ngày tới lại thi cái môn mà mình ngu nhứt. Thôi đành vậy. Cuối cùng, xin chúc mọi người, những ai được được những dòng này dù có ý ghé coi, hay vô ý xui xẻo click phải trang này trong một thoáng chút sơ ý trong cái list, miễn là có đọc, một Giáng sinh vui đủ vui, hạnh phúc đủ hạnh phúc, cần cái gì đủ cái nấy!!!!

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2007

Sinh hoạt nữa...

Câu lạc bộ vừa mới sinh hoạt lần 5 - lần cuối cùng trước khi thi. Mấy bữa trước, dòm vô danh sách đăng kí sinh hoạt mà hết hồn, gần 40 người. Nhưng với kim nghiệm qua bao lần xương máu, mình cẩn thận, không tin vội rằng cả đám ba mưới mấy đứa sẽ tề tựu đầy đủ. Và đúng như vậy, ngày sinh hoạt có tổng công hai mưới mấy đứa, nghỉ gần chục + vài khách không đăng kí. Thôi, vậy là mừng lắm rồi.

Thứ Tư, 28 tháng 11, 2007

Cái truyện mới viết

Chuyện này không biết có cảm hứng từừ đâu, có lẽ là từ những động lực thôi thúc khi đọc truyện của thằng Thạo. Cha chả, tranh thủ viết gần chết, vớ được cái máy vi tính là viết liền. Không biết hay hay dở, chưa xin ý kiến.

Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2007

Harry Potter và Bảo Bối Tử Thần

Mình nhận được cuốn truyện ngay ngày phát hành. Thiệt mừng hết biết. Cuốn truyện nói chung là hay, kịch tính, mình đọc miệt mài dù đã biết trước kết cục. (đầy nhóc trên mạng)
Bà Rowling miêu tả tâm lý nhân vật hay hết sức, những suy nghĩ, những thầm lặng,... ấy thế mà hấp dẫn. Lại có những chi tiết hay và xúc động. Có đứa đã mém rớt nước mắt khi đọc đoạn Harry chia tay Dudley. Thật vậy. Cả mười bảy năm trời, kình địch, ghét nhau đến nỗi thấy mặt là thèm quánh, Harry đâu hề biết Dudley vẫn mang ơn mình về cái lần cứu nó thoát khỏi tay bọn giám ngục, ấy vật mà... Lời nói "cám ơn" dường như bị kềm kẹp trong cái không gian sống kiểu cách khó khăn ở ngôi nhà số 4 đường Privet Drive. Thế rồi đứng trước viễn cảnh sẽ không bao giờ còn gặp mặt nữa, dù có ghét thế nào đi nữa, chúng (Harry và Dudley) vẫn có được cái tình huyết thống duy nhất còn sót lại, bật thành lời "cám ơn". Ngay cả dì Pentunia cũng thế. Bà không ghét mẹ nó, nhưng bà lại ganh tị, cái ganh tị mạnh lên mới đến lượt ghét, thế rồi bà đối xử lạnh nhạt với đứa cháu, đứa con của em gái mình. Mười bảy năm, khoảng thời gian không hề ngắn, bà nhìn nó dưới ánh mắt ghét bỏ, đày ải nó. Để rồi lúc này, khi sắp phải không còn bao giờ được nhìn thấy đứa cháu của mình nữa, bà chỉ có thể dùng ánh mắt và câu nói đơn giản, với bà, đó là tất cả tình cảm dành cho Harry.
Một chương thật xúc động.

Thứ Năm, 1 tháng 11, 2007

Blog ơi là blog!

Lâu lắm rồi mới lại viết blog, lâu thiệt. Có rảnh được nửa tiếng cũng chỉ lên mở ra coi chơi để chắc là mình chưa quên, chứ cũng không viết được. Bận quá mà (cộng thêm làm biếng!). Có những lúc cảm xúc nhiều, không biết viết đâu, rồi khi nó qua đi, lại tiếc, phải chi lúc đó viết lên blog. Mệt ghê. Bây giờ, mình bắt đầu viết lại, cố viết thường xuyên, mong là vậy.
Lúc mình đang viết này, nhoài trời đang mưa rất lớn, không biết chút sao về nhà khi đã hết tiền và trời đã tối)

Thứ Tư, 17 tháng 10, 2007

Viết lại

Mấy tuần nay không viết blog. Có cả đống chuyện muốn viết, lúc cảm xúc dâng trào. Nhưng giờ này cảm xúc qua hết, không còn biết viết gì nữa. Mới biết tin thi C. Thầy Dũng nói được Viết 7.5, Nghe 7.5, Nói 6, xếp laọi khá. Vậy là đậu. Mình bán tín bán nghi, gọi 108600, lên web sở GD, vẫn chưa có . Chờ xem.

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2007

Sáng thứ hai (cứ thế mà tiếp...)

Sáng nay là một buổi sáng không bình thường. Đúng vậy! Một buổi sáng thứứ hai rảnh rang chưa từng có. Thời khoá biểu đổi, ông thầy dạy Anh văn không biết, thành ra không có mặt trong trường. Còn ông thầy vật lý thì cho nghỉ vì không đem sách (có học chung với tui mới biết đây là lần đầu tiên trong lịch sử). Tính vềề nhưng bị cô CN nắm đầu lại ghi cho hết chông phiếu liên lạc mới được thoát ly. Tranh thủ những phút còn lại mình ra tiệm net check mail. Và

TRỜI ƠI!!!
Tui có một NHẬN XÉT (CHỮ NÀY VIẾT HOA). Lắm kẻ sẽ chửi tui, blog có 01 nhận xét mà làm thấy ớn. Không đâu, blog này tui viết là tập ghi chép, để lại những tâm tư, suy nghĩ của mình, do đó tui muốn có người đọc. Nhưng bạn bè thì không để ý, hứa lên rồi thôi (gọi là chiếu lệ). Hôm nay có một người xa lạ, cũng thích ghi chép đã để lại nhận xét, quá đỗi bất ngờờ và không-bình-thường một cách lạ lùng.
Chị gì đó ơi, giờ tui nhắn nhủ nè:
Chị có nhận xét đúng lắm, văn phong của tui bị ảnh hưởng của cô Lý Lan rất nhiều. (mà tui làm blog cũng là bắt chước cổ) Rất mong làm quen với một người thích ghi chép tâm sự.
(cái này ghi ra trong trường hợp chị còn để ý mà coi lại blog của tui một lần nữa, thì chị hãy để lại địa chỉ email, còn không thì tui nói luôn, của tui là funnyseason0304@yahoo.com.vn) Nice to see you!)

Sáng chủ nhật

Sáng thức dậy, không sớm lắm, lò mò lôi đống bài tập toán còn tồn đọng ra giải quyết. Bài không khó, nhưng nhiều, tự nhiên thấy ngán. Chín-mươi-mốt bài giải phương trình lượng giác, mà mình có ưa gì thứ này cho cam, thiệt là khổ. Mà làm bài trong cái tâm trạng cực kì làm biếng ấy thì, đương nhiên đầu óc sẽ chẳng chịu nằm im trong tờ bài tập cùng cái máy tính, mà sẽ bay vòng vòng, và điểm đáp đầu tiên là cái bao tử. Tạm rời bỏ mớ bài tập thân-yêu-một-cách-bắt-buộc (coi hình nè) mình phóng thẳng xuống bếp lục cơm. (May quá, có ai nấu cơm rồi, nóng hổi)

Trong lúc đang phấn đấu cho sự nghiệp ẩm thực, mình vớ đại mấy tờ báo cũ đã hai bữa, thấy đăng tin sập cầu Cần Thơ, bỗng nhiên lòng có một cảm xúc gì đấy (nhưng thôi, để khi khác viết, giờ kể tiếp). Sau khi ăn xong, lại tiếp tục vùi đầu vào mớ bài tập, nhưng cái đầu óc không thểể nào tập trung được. Cứ vài bài là lại ngó ra ngoài, hôm nay trời âm u quá, thể nào cũng có mưa. Đến lúc đã làm biếng đến cực độ, mình xách cái ĐTDĐ của chị ra vườn, chụp cây cỏ hoa lá chơi, coi tụi nó có lớn lên miếng nào không. Xàng qua, xàng lại được mấy tấm.


Mời coi thử:




Mấy cây móng tay lên xanh mướt, còn trên lá mấy giọt nước mưa. Trông tràn đầy sức sống.



Cây lan nở bông hổm rày, giờ mới để ý thì có bông đã tàn, tuy nhiên vẫn còn đẹp.

Hoa quỳnh, hoa đậu biếc nở, thấy đẹp nên chụp luôn.



Hoa tigôn nở đẹp quá. Tự nhiên nhớớ bài Hai sắc hoa tigôn của TTKH. (Dù mình chưa có bồ)


Cây bò cạp nước hôm Tết nở bông giờ ra trái nhiều quá, trĩu cả cây. Mới vừa đọc báo thấy nói nó có cái tên gì đẹp lắm mà quên rồi.



Nhãn nhà ra trái, hái được cả thùng, ăn mệt nghĩ.


Sau khi ngắm vườn và một bầu trờ u ám, mình quay lại với công việc bài tập nặng nề. Thôi phái ráng làm thôi, chứ sao giờ.

Cái đó gọi là...

Giờ này đã gần 12 giờ khuya, mình vừa mới dịch thêm được một mớ nữa. Quả là thiếu hiểu biết về vấn đề gì thì khó lòng mà dịch cho đúng, cho hay về nó. Nhưng ngặt nỗi, mình không biết được một trang tiếng Việt nào viết về văn hoá Anh để mà tham khảo. Mà nếu có cũng chưa chắc đã rơi trúng vào phần mình dịch. Quả là mệt mỏi, nhưng phải cố gắng, tất cả vì câu lạc bô. Mà nhắc đến lại thêm nổi sùng. Tụi nó đâu có biết những buổi tối thức đến khuya soạn chương trình hay dịch truyện, những buổi trưa lặn lội xuống tới thành phố kiếm giáo trình, hay mấy buổi chiều ngồi trong tiệm net kiếm tư liệu mà cứ bị chúng chửi vì người ta chơi game mà mày dám vào web. Chắc chúng chỉ nghĩ đơn giản theo một cách nào đó rằng cái quyền tự do muốn đi là đi, muốn ở nhà là ở là điều hiển nhiên đúng, là cái quyền sẵn có và mặc kệ những đứa ngu dầm mưa vô trường, những đứa ở không vô trường giờ đó để sinh hoạt chứ không đi chơi, hay thậm chí là những đứa đã-bỏ-công-ra-để-mà-soạn-chương-trình để chúng sinh hoạt với mục đích xây dựng câu lạc bộ. Cuộc đời đã hết những người sống có trách nhiệm rồi hay sao? Hay vô tình một cách buồn thảm là những kẻ vô trách nhiệm ấy lại đúng ngay vào thành viên của CLB. Chẳng biết được. Cái đó thì chỉ có mỗi con người mỗi biết được xem mình sống như vậy là đã TÔN TRỌNG người khác hay chưa, là đã có được thứ gọi là TRÁCH NHIỆM hay chưa thôi. Câu lạc bộ vẫn sẽ duy trì, hay không còn nữa chẳng thể nào nói trước. Mà cũng có thể nói trước được đấy chứ. Cái đó phụ thuộc vào TINH THẦN TRÁCH NHIỆM thôi.

Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2007

Có thể gọi là thất bại không?

Hôm qua, trời mưa tầm tã, hình như có bão hay sao ấy. Mình mặc cái áo mưa vào, lội nước đi vô trường với hi vọng mong manh rằng hôm nay sẽ sinh hoạt được. Ngồi chờ đến 1-2 giờ, chỉ vỏn vẹn 12 đứa, không sinh hoạt được --> rất bực mình nhưng đổ cho ông trời, chỉ tại ổng hay mấy cơn bảo quái quỷ của ổng. Hôm nay, do đã dặn trước ngày hôm qua là vào lúc 9h30 ngày 29/9 + trời khô ráo, mình tin chắc CLB sẽ sinh hoạt được. Thế mà... gần 10 giờ, được mười đứa + cô Trang, còn ít hơn hôm qua. Thế mà vẫn sinh hoạt, vẫn vui, dù không bằng những lần trước. Đây có thể gọi là những thất bại không? Sỉ số hai mấy, sinh hoạt mười mấy với lý do đơn giản, làm biếng. Thật khó mà nói được. Những người nồng cốt, những người quan tâm sao mà ít quá! Dường như họ tham gia như một cách để giải toả cái buồn khi không có việc gì làm, dựa trên sự nỗ lực, cố công của người khác. Đây là một kiểu người cá nhân, không tôn trọng tập thể hay không biết nghĩ đến người khác? Chả biết. Chỉ biết có lẽ ta chưa thất bại đâu. Ai biết được lần sau. Có thể TA SẼ CHỬI CHO HẢ GIẬN. TRỜI ƠI!

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2007

Lại sinh hoạt nữa

Mỗi lần CLB sinh hoạt xong, mình lại có nhiều cảm xúc. Mà lần này rõ thật là vui. Câu lạc bộ dường như đã vào cái nề nếp cần phải có. Hôm nay, sinh hoạt với chủ đề chính: “What are you worried about when the new school-year is coming?”.
Mở đâu là phần trò chơi sắp xếp chữ về đúng vị trí thích hợp (Put the letters in their positions). Hổng biết mấy nhóm làm sao mà hay thiệt, nhanh gọn. (Hôm trước mình với thằng Muối è cổ ghép có chữ ACTOR mà mãi không xong). Sau đó là phần nói, ưu tiên phần này là cố bắt những người ít nói tiếng Anh (chứ không phải ít nói tiếng Việt, đa phần những người ít nói tiếng Anh lại đâm ra nhiều chuyện). Kêu vài đứa đứng dậy hỏi vài câu, con nhỏ An lại chơi ngặt thằng Dương, hỏi nó: “What did you think when you saw your girlfriends in ao dai?”. Thằng nhỏ chỉ biết nhìn chị nó mà nó: “I thought they were beautiful. (Nói nhiều thì nó không biết nói, mà lỡ có khen nhiều quá thì cũng bị chúng nó chọc, thằng nhỏ được đồn là có bồ rồi). Phần nói này kéo dài hơn nửa tiếng. Tiếp theo mình lấy nói kết quả bài dịch kì rồi và nêu vài cái cần chú ý của bài dịch kì này (Con nhỏ Huyền nhiều chuyện, không nghe thì để cho người khác nghe!). Cuối cùng là phần dạy bài hát, đây chính là phần vui nhất. Sau khi hát đi hát lại mấy lần bài “If you’re happy”, nhỏ Bích Phương đề nghị mỗi nhóm đặt vài lời mới cho bài hát, chỉ cần thay chữ “clap your hands” bằng mấy chữ khác. Thế là bốn nhóm quỷ yêu đồng loạt trổ hết tài sáng tác. Nào là, “If you’re happy and you know it, wave your hands.”, hay “If you’re happy and you know it hold in hands.” Và mấy câu gây sốc nhất như “If you’re happy and you know it, kiss your friends (chụt, chụt)” (KHÔNG có kiss thiệt đâu, chỉ kiss gió thôi.) hay “If your happy and you know it, hit your friends.” Sáng tác có mấy câu hát mà cả lũ giậm chân rầm rầm muốn banh cái văn phòng Đoàn, cộng thêm tai vạ cho phòng giám thị ở ngay tầng dưới (lũ này gan cùng mình). SAu khi đã hò hét, nhảy nhót đùng rầm, mình tranh thủ chào tạm biệt các thành viên bằng mấy câu mới đặt lời theo bài “If you’re happy” (trong vòng một-phút-ba-mươi-giây).
“We all come here and we play so happily.
We all come here and we play so happily.
We all come here and we play, and it’s time we say ‘goodbye’.
We all come here and we play so happily.”

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2007

Bạn bè?

Nó không phải là đứa có nhiều bạn, nhưng cũng không hẳn là quá hiếm hoi bạn bè. Không hiểu vì sao, nó là kẻ thích được kết bạn mới, càng nhiều càng tốt. (Mà có lẽ đa số những đứa lứa tuổi như nó đều thích vậy). Nhưng một khi đem so sánh, nó lại thấy cái cảm giác của mình khi được một người bạn mới khác hẳn những người khác. Chẳng biết vì sao, chính nó cũng không hiểu được. Có lẽ nó là một đứa ít bạn, hay một kẻ tôn thờ tình bạn, không biết. Ấy vậy cho nên, khi quen một người bạn nào mới, nói chuyện có vẻ hạp tính là nó lại có một cảm giác là lạ. Vui sướng hay hồi hộp, cũng không rõ. Chỉ biết cái cảm giác đó rất đặc biệt, không giống như bất cứ thứ tình cảm nào mà nó từng trải qua. Lại còn rất muốn nói chuyện thật nhiều với người bạn ấy, tìm hiểu thật nhiều, như thế muốn biến một kẻ mới quen thành người bạn thân lâu năm. Vậy đấy, cứ mỗi lần nhận được một tin nhắn hay lời nói từ người bạn ấy, nó mừng như một đứa trẻ được quà. Thật vậy.

Những giấy phút vui đùa bên bạn bè đã ngày càng ngắn lại với nó, với tất cả bạn bè xung quanh nó nữa. Và những giấy phút được gần bạn gần bè, được nói chuyện với những người bạn thật đáng quý biết bao. Có lẽ vậy thật, nó là một kẻ thích bạn bè, và luôn quý trọng những giây phút ấy.

Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2007

Lấy được mấy tấm hình

Hôm trước học Anh văn dưới nhà Vân An về, sẵn ghé trường coi tụi nó tập văn nghệ (rốt cục cũng không có tập). Gặp được cô Trang, xin bả mấy tấm hình hôm sinh hoạt câu lạc bộ. Mới lấy hồi sáng này.

Phí phạm?

Trống được mấy tiết cuối, nó định chạy ra tiệm net chơi một chút. Vừa hay nhỏ bạn cũng về cùng đường ấy, thế là hai đứa đi chung. mấy đứa bạn, những kẻ chẳng biết net là gì vềề trước, không quên buông một câu:"Tối ngày cứứ đi net riết, rảnh quá!". Nhưng mặc kệ, nó vẫn cứ đi. Hai đứa đi chung, đến hết con đường là một ngã ba, nhỏ bạn quẹo phải, nói:"Vềề trước nha!", nó "ừ!" một tiếng rồi quẹo trái, về phía tiệm net. Vừa bước vào, chủ tiệm nói hết máy, thế là thất vọng, quay về. Thế nào mấy đứa bạn cũng nói:"Cho mày ham, giờ mất công đi vòng về, hồi nãy đi thẳng về nhà có phải sướng không!". Vậylà nó đã uổng phí thời gian ư? Không, nó chẳng mất gì cả. Chẳng phải nó và nhỏ bạn đã trò chuyện vui vẻ suốt cả quãng đường qua sao? Vậy thì nó chẳng mất gì cả, lại còn có những giấy phút ở bên bạn bè, được trò chuyện vui vẻ. Thế đấy, trong cuộcộc sống, đôi lúc ta tưởng mình đã uổng phí, hoài công làm một việc gì đó, nhưng lại không nhận ra được những thứứ mình nhận được từ những việc tưởng chừng vô ích ấy.

Bạn

Khi ta có một người bạn, chơi thân, vui đùa trò chuyện, ấy là cả một niềm vui. Nhưng rồi khi thời gian trôi qua, ta lại thấy niềm vui ấy dần trở nên bình thường, phải, rất bình thường. THếế rồi một ngày nọ, có một người khác cũng vui đùa, trò chuyện thân thiết với người bạn ấy, mọi chuyện bỗng không còn bình thường nữa. Ta cảm thấy như mấy một cái gì, buồn không tả nổi. Rồi lại cố gắng giằng lại người bạn ấy, cố để người đó chú ý đến mình. Chắc hẳn ai cũng đã trải qua cảm giác này. Nó buồn buồn, là lạ, thật khó tả. Thế đấy, cái gì dù có tốt đẹp, quan trọng thế nào đi nữa, dần rồi cũng sẽ trở nên bình thường, đến khi mất rồi, ta mới chợt nhận ra cái bình thường giờ đã mất, và cốố gắng tìm lại.

Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2007

Buổi lễ ra mắt

Hôm thứ sáu, 30-8, câu lạc bộ làm lễ ra mắt ở văn phòng Đoàn, công sức của cả tháng trời cất lực làm việc đã được.

Hôm trước, phải ở lại trường đến tận 5 giờ để gởi thư mời cho thầy cô, nhưng ai cũng nói là bận, có thể không dự được, hơi bị thất vọng.

Đúng ngày, tưởng chừng chỉ có mười mấy đứa tham gia như kì trước, vậy mà cũng được đúng 20. Đặc biệt là có mấy đứa thằng Vinh, thằng Thời, thằng Sơn-những kẻ nguy cơ nghỉ ở nhà rất cao. Và thầy cô cũng đến dự đông đủ lắm, dù chỉ một chút rồi còn đi dạy. Nghe phát biểu thấy mình làm chuyện cũng có ý nghĩa. Tự hào!

Sinh hoạt làm lễ chơi trò chơi cũng vui, nhất là cô Trang, cứ như là bạn mình. Sinh hoạt xong, bả còn đắt đi ăn trái cây dĩa.

Dưới đây là biểu tượng của CLB (mình và thằng Muối vẽ)

Thứ Ba, 21 tháng 8, 2007

Mới đi nhà sách về

Hồi trưa hôm qua, mới đi nhà sách với nhỏ An. Trời ơi, mệt quá xá! Hai đứa đi hồi 12h45 mà tới khoảng 2 giờ mới tới được nhà sách Nguyễn Văn Cừ. Vốố lựa tới lựa lui, đắng đo suy nghĩ, cuối cùng mua được có mấy cuốn sách luyện nghe nói đọc viết (cho câu lạc bộ) mà tốn hơn 200 ngàn. Cón nhỏ Anh thì quơ được cuốn từ điển Việt - Anh, "Giáng Long Thập Bát Chưởng" cho đồng bộ với cuốn Anh Việt "Cửu Âm Chân Kinh". Gần 6h30 mới về tới nhà, mệt nhưng mà cũng cố. Sáng nay, tay xách nách mang cả chồng sách vô đặng bỏ vô văn phòng Đoàn, ai dè thầy không có vô. Khổ!

Thứ Bảy, 18 tháng 8, 2007

Mệt wá

Hừ, mới vừa dịch xong hai mươi mấy trang truyện, mệt gần chết. Hồi đó tới nay hổng biết có ai dịch truyện này ra tiếng Việt chưa, (truyện Three Ghost Stories của ông Charles Dickens, một nhà văn Anh - mới đọc trên Wiki). Truyện này mình dịch để phục vụ cho Tủ sách luyện dịch của câu lạc bộ tiếng Anh trường. (mình thành lạp nên phải có trách nhiệm chút xíu!). À, mà cũng vừa dụ được nhỏ bạn dịch chừng chục truyện đặng bỏ vô tủ sách, may mà nó cũng nằm trong ban chủ nhiệm. Mấy cái truyện nó dịch thì còn dễ, chứ còn truyện này thì. Văn phong thì hay nhưng hơi bị rắc rối, khó dịch. Mà mới dịch xong thôi, chưa chỉnh sửa gì hết, chắc chết quá.

Khi nào xong hết, mình đăng bài lên chơi. (À, mà nói vậy chớ mới dịch xong phần đầu (truyện thứ nhất "The Signalman", chứ cả thảy là chín mươi mấy trang lận))

Dưới đây là một hình minh hoạ (tải trên mạng chứ hổng phải vẽ)

Bữa ăn gia đình

Ngày nay, cuộc sống càng phát triển, con người ta càng năng động hăng say làm việc thì những bữa ăn gia đình tề tựu đủ mặt thật khó thấy. Nhưng nói vậy thì cũng chưa hẳn đúng, bởi cũng còn rất nhiều gia đình giữ lại điều này như một truyền thống. "Ăn cơm có đủ mặt thì ăn mới ngon!"_Mấy người lớn vẫn hay nói vậy.


Thế nhưng hiện nay, có bao nhiêu gia đình khi ăn cơm thì có mặt đầy đủ và giữ được không khí vui vẻ? Chồng đi làm về trễ, vợ ngồi chờ, chồng gọi về bảo:"Ăn cơm trước đi!". Thế là mấy mẹ con (nếu có con) ngồi ăn cơm thiếu mất một người. Lại còn có gia đình tới giờ cơm thì mạnh ai nấy bưng một tô ngồi trước truyện hình hay bàn học và ngấu nghiến. Quả thạt bữa cơm của người Việt (không phải về thành phần món ăn) đã thay đổi quá sức. Chẳng biết bao giờ mới có thể nhìn được cảnh sum họp vui vầy mỗi bửa ăn ở mọi gia đình?

(Hình này tải trên mạng về chứa hổng phải bữa ăn nhà tui, chưa có máy chụp hình!)

Viết trước vài dòng

Mấy tháng trước, tôi bắt đầu mon men tạo blog bằng Yahoo!, thấy khó quá, bỏ luôn.Tình cờ lên mạng, thấy blog của Lý Lan đẹp mà hay quá nên mon men mần thử, tới giờ này mới được.
Blog này tạo ra đương nhiên là hoạt động theo sở thích của chủ nhân nó (là tui), vì vậy, nó sẽ dùng để đăng những ghi chép vào lúc lòng đầy cảm xúc và cần được bày tỏ (chứ chất chứa trong lòng riết chịu không nổi. Và mặt khác, tôi là người yêu ngoại ngữ (tiếng Anh) và văn học, nên xin những bạn có cùng sở thích hãy cùng tui giao lưu những bài viết, bài dịch truyện. Cám ơn.

Ghi bậy chơi.

Mới vừa học vật lý xong là chạy lên liền. Tù tì hai tiếng đồng hồ toàn lý thuyết không, mệt gần chết. Gì mà gương cầu lồi lõm chiếu quan chiếu lại chóng mặt quá. Bữa sau lại học tiếp. Chán ơi là chán!

Thứ Sáu, 17 tháng 8, 2007

Tải được một truyện trên mạng, đăng đây (hổng biết có bản quyền gì hông, nhưng truyện này nói chung là nổi tiếng), bàn con coi dịch thử:
The mountain story
Unknown Author
"A son and his father were walking on the mountains.Suddenly, his son falls, hurts himself and screams: "AAAhhhhhhhhhhh!!!"To his surprise, he hears the voice repeating, somewhere in the mountain: "AAAhhhhhhhhhhh!!!"Curious, he yells: "Who are you?"He receives the answer: "Who are you?"And then he screams to the mountain: "I admire you!"The voice answers: "I admire you!"Angered at the response, he screams: "Coward!"He receives the answer: "Coward!"He looks to his father and asks: "What's going on?"The father smiles and says: "My son, pay attention."Again the man screams: "You are a champion!"The voice answers: "You are a champion!"The boy is surprised, but does not understand.Then the father explains: "People call this ECHO, but really this is LIFE.It gives you back everything you say or do.Our life is simply a reflection of our actions.If you want more love in the world, create more love in your heart.If you want more competence in your team, improve your competence.This relationship applies to everything, in all aspects of life;Life will give you back everything you have given to it."
Câu chuyện trên núi
Một bé trai và cha của mình đang đi bộ trên núi. Bỗng cậu bé bị ngã, bị thương và hét lên:"AAAhhhhhhh". Bỗng cậu thật ngạc nhiên khi nghe từ đâu đó trong núi lặp lại tiếng đó:"AAAhhhhhhh". Một cách tò mò,cậu hét lên:"Ngươi là ai?" , và lập tức nhận được tiếng trả lời:"Ngươi là ai?". Và thế là cậu gào lên với ngọn núi:"Ta ngạc nhiên về ngươi đó!". Cái thứ tiếng đó trả lời:"Ta ngạc nhiên về ngươi đó!". Tức giận trước tiếng trả lời, cậu hét:"Đồ nhát gan!" và lại nhận câu trả lời:"Đồ nhát gan!". Cậu nhìn cha mình rồi hỏi:"Chuyện gì đang diễn ra vậy ba?". Người cha mỉn cười trả lời:"Con ta, hãy chú ý nào!". Rồi ông hét lên:"Bạn là một nhà vô địch!" Thế là tiếng nói đó lại trả lời:"Bạn là nhà vô địch!". Cậu bé thực sự ngạc nhiên nhưng vẫn không hiểu. Thế là người cha giải thích:"Người ta gọi đó là TIẾNG VỌNG, nhưng nó lại thực sự là CUỘC SỐNG. Nó trả lại con bất cứ thứ gì con nói hay làm. Cuộc đời chỉ đơn giản là sự phản ánh lại hành động của chúng ta. Nếu con muốn có nhiều tình yêu trên đời, hãy tạo thật nhiều trong chính trái tim con. Nếu muốn có nhiều năng lực trong đội của mình, hãy tự mình cải thiện năng lực. Sự liên hệ này có ở mọi thứ, trong mọi phương diện của cuộc sống. Cuộc đời trả lại cho con bất cứ thứứ gì con tạo ra cho nó."

Xin chào

Xin chào mọi người!
Blog này mới tạo, để dành ghi chép, giao lưu cho vui!