Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2007

Bạn

Khi ta có một người bạn, chơi thân, vui đùa trò chuyện, ấy là cả một niềm vui. Nhưng rồi khi thời gian trôi qua, ta lại thấy niềm vui ấy dần trở nên bình thường, phải, rất bình thường. THếế rồi một ngày nọ, có một người khác cũng vui đùa, trò chuyện thân thiết với người bạn ấy, mọi chuyện bỗng không còn bình thường nữa. Ta cảm thấy như mấy một cái gì, buồn không tả nổi. Rồi lại cố gắng giằng lại người bạn ấy, cố để người đó chú ý đến mình. Chắc hẳn ai cũng đã trải qua cảm giác này. Nó buồn buồn, là lạ, thật khó tả. Thế đấy, cái gì dù có tốt đẹp, quan trọng thế nào đi nữa, dần rồi cũng sẽ trở nên bình thường, đến khi mất rồi, ta mới chợt nhận ra cái bình thường giờ đã mất, và cốố gắng tìm lại.

Không có nhận xét nào: