Nó không phải là đứa có nhiều bạn, nhưng cũng không hẳn là quá hiếm hoi bạn bè. Không hiểu vì sao, nó là kẻ thích được kết bạn mới, càng nhiều càng tốt. (Mà có lẽ đa số những đứa lứa tuổi như nó đều thích vậy). Nhưng một khi đem so sánh, nó lại thấy cái cảm giác của mình khi được một người bạn mới khác hẳn những người khác. Chẳng biết vì sao, chính nó cũng không hiểu được. Có lẽ nó là một đứa ít bạn, hay một kẻ tôn thờ tình bạn, không biết. Ấy vậy cho nên, khi quen một người bạn nào mới, nói chuyện có vẻ hạp tính là nó lại có một cảm giác là lạ. Vui sướng hay hồi hộp, cũng không rõ. Chỉ biết cái cảm giác đó rất đặc biệt, không giống như bất cứ thứ tình cảm nào mà nó từng trải qua. Lại còn rất muốn nói chuyện thật nhiều với người bạn ấy, tìm hiểu thật nhiều, như thế muốn biến một kẻ mới quen thành người bạn thân lâu năm. Vậy đấy, cứ mỗi lần nhận được một tin nhắn hay lời nói từ người bạn ấy, nó mừng như một đứa trẻ được quà. Thật vậy.
Những giấy phút vui đùa bên bạn bè đã ngày càng ngắn lại với nó, với tất cả bạn bè xung quanh nó nữa. Và những giấy phút được gần bạn gần bè, được nói chuyện với những người bạn thật đáng quý biết bao. Có lẽ vậy thật, nó là một kẻ thích bạn bè, và luôn quý trọng những giây phút ấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét