Thứ Hai, 27 tháng 10, 2008

Thơ

Mới ăn đám giỗ trở về
Mò ngay lên mạng, thôi mê, đỡ thèm
Gì và mọi việc tèm lem,
Cũng may mắt chẳng kèm rèm bị đui
Mình mong rồi sẽ sướng vui
Người đông, mình sẽ lui cui mỗi ngày
Nhưng không sợ cực sợ đày
Vì mình mong muốn ngày ngày thêm vui

Viết mấy câu thơ con cóc chẳng đầu đuôi để miêu tả tâm trạng ngày nay của mình.

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2008

Vì sao tôi buồn?

Ngồi buồn và mình quyết định viết blog, dù giờ đây mình ch8ảng biết viết gì. Dù gì giờ này cũng đã là 11:34 PM (theo cái đồng hồ trên máy vi tính).
Chẳng hiểu sao mình lại đăng nhận vô blogger để viết mấy dòng này. Có lẽ vì vừa đọc một bài buồn trên blog của cô Lý Lan, hay tâm trạng mình buồn sẵn, không biết được. Nó tự nhiên ở đâu thấm ra, như là cái buồn của công sức bỏ ra mà không được đền đáp vậy. Đó như là cái buồn về sự tự cao và vô trách nhiệm của những người đáng lẽ ra trách nhiệm của họ phải nặng hơn mình.
Chẳng biết nữa, sao mà khó khăn quá.

Tôi hỏi đời "Thế nào là trách nhiệm?"
Trả lời tôi, đời chỉ nói vài lời
"Trách nhiệm sao? Đâu nào ai cũng có.
Tính suy ra, thật quả rất hiếm hoi

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2008

Ngày nhừ tử


Ngày hôm nay, cái bữa trước ngày tử hình, mình mệt muốn nhừ tử. Ngày mai kiểm tra ba môn Hoá, Anh và Địa. Ôi thiệt là mệt!!!! (hừ)
Hôm nay, buổi sáng, hai tiết đầu được nghỉ, thế là mình phải ôn tập AV cho lớp. Hai tiết trôi vèo, vừa chạy, vừa bay, vừa viết, vừa giảng muốn nhừ tử, rốt cuộc đã xong. Chiều, học thêm Hoá đến 3 giờ rưỡi, chạy qua dạy AV cho tụi 11 tới bốn giờ mấy, tiếp đó, tụi lớp 10 vô liền, không kịp nghỉ. Làm liên tục tù tì tới 5 giờ rưỡi. Tụi nó ra học Hoá, còn mình thì nghỉ mệt.
Xét qua xét lại, hai bữa nay, tụi nó tổ chức ôn Hoá, mình chưa học được trọn vẹn bữa nào, không biết số phận ngày mai sẽ ra sao nữa. Mà lại còn phải đi giải quyết cái hậu quả mà thầy Thắng và cô Bích để lại. (Cô Bích thì cả tuần này nghỉ, hok dạy tụi nó bữa nào, còn thầy Thắng dạy tụi nó không hiểu gì ráo, mình giảng muốn khùng luôn)
Giờ này về nhà, bài chất như núi, ráng leo lên mạng năm, mười phút viết mấy hàng này rồi về tắm rửa học bài.
Ôi cái ngày nhừ tử và ngày mai khủng khiếp!!!!!!!!!!!!!!

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2008

Những đường dây liên hệ

Quả thật là cuộc sống thật khó lường. Không ai biết những gì sẽ xảy cho ta vào một phút nữa, một giờ nữa, một ngày nữa hay một năm nữa. Không biết mình có đúng không khi đã lên sẵn một danh sách những sợi dây cần quan tâm chú ý tô vẽ thêm. Có lẽ là mình không ngờ được. Nào đâu biết được rằng một trong số những sợi dây đậm nhất lại vụt chốc đứt hẳn, hay những sợi lờ mờ lại bỗng dần đậm lên. Và không thể biết trước hơn cả đó chính là sự xuất hiện những sợi dây mới.
Có lẽ mình đã hơi vội vã với những sợi dây liên hệ quấn xung quanh. Đừng nên dự định làm gì với những sợi dây cả, hay chỉ dự định khi nào thật chắc chắn? Và có lẽ cũng nên chừa ra nhiều chỗ cho những mối quan hệ mà chắc chắn sẽ xuất hiện (dù mình không biết đó là ai).
Giờ đây, tại cái blog này, mình sẽ làm cái công việc mà khi "khia bút đầu năm" mình đã làm chưa đúng. Đó là liệt kê lại.
Những sợi dây đã có: Vân An, Lan Chi, Hồng Trang, Hồng, Cẩm Linh, Xuân Vân, Khương Duy, Hải Hoàng, Tấn Dũng, Bích Phương, Hồng Trinh, Hậu, Mẫn Xuyên, Thuỷ Triều
Những sợi dây mới xuất hiện: Trà, Duy Anh, Tâm, Thuy (mình bỏ lửng bởi mình chắc rằng sẽ còn những cái tên mới được thêm vô) (sao mà toàn con nít lớp 10)
Những sợi dây mờ đi hoặc đã đứt: Xuân Thức, Hoàng Vũ, Hoàng Thạch, Hồng Ngọc
Giờ mình không biết làm sao hơn là chẳng dự tính gì hết ráo.

Lại câu lạc bộ

Không biết mình phải rinh cái tựa đề này lên bao nhiêu lần nữa, vì cái CLB của mình (tụi mình thì đúng hơn) có đủ thứ chuyện để nói.
Ngày hôm đó, đúng cái ngày mình sẽ quyết định xem là có duy trì sinh hoạt nữa hay không, buổi sinh hoạt lần thứ 15 diễn ra. Và thật vui mừng khi mình đã không phải ra cái quyết định ấy. Mình đã đếm đi đếm lại vào lúc mới bắt đầu sinh hoạt, và may thay số thành viên đã đủ chuẩn.
Suốt buổi ấy, mình đã nhận thấy được sự tâm huyết và cố gắng của những chủ nhiệm mới, và mình tin rằng ít ra thì CLB sẽ còn duy trì được hết năm nay. (Dù mình nghĩ rằng việc tốn thêm cả đống nước miếng để chửi tụi nó là điều đương nhiên sẽ phải xảy ra).
Có lẽ trước đây mình đã quá khắc khe đòi hỏi ở những chủ nhiệm mới. Và giờ đây thì mình lại mắc thêm cái bệnh là không thể không chen vô khi thấy tụi nó làm cái gì không vừa ý. Âu cũng là để mấy đứa nó rút kinh nghiệm.
Thứ bảy này mình sẽ ôn kiểm tra cho tụi lớp 10, những kẻ cần phải dụ dỗ nhiều thêm nếu còn muốn duy trì CLB. (Không hiểu sao năm nay mình rất có cảm tình với học trò lớp 10, những kẻ "rất con nít")

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2008

Câu lạc bộ

Câu lạc bộ lại làm mình khó xử. Mình rất rất rất muốn duy trì CLB, nhưng những kẻ tiếp tục công việc của mình dường như chưa có đủ nhiệt huyết và trách nhiệm. Mình rất cố g8áng nhưng vẫn không thấy được sự nỗ lực của tụi nó. Mỗi lần thầy cô hỏi về tình hình CLB là mỗi lần mình khó nói, khó trả lời.
Từ ngày ra đời, CLB đã là một đứa con "không cha không mẹ", không ai lo lắng. Nó chỉ được duy trì bằng nhiệt tình của mình, An và Phương, những kẻ làm chuyện không công cho thoả niềm ham thích. Những lần được sự quan tâm ít ỏi, hai ba chục ngàn Đoàn phí cấp mỗi tháng cũng là nguồn động lực lớn biết bao. Tụi mình, An và Phương chỉ có những kiến thức đã học, chịu khó tìm tòi, lòng ham mê tiếng Anh và sự nhiệt huyết để luồn lách nhiều khó khăn và duy trì CLB qua một năm. Đã bao nhiêu lần mình đòi giải tán, bao nhiêu lần mình giận lên vì công sức mình bỏ ra không được đền đáp xứng đáng. Nhưng CHƯA một lần nào mình đuối sức, CHƯA lần nào trở thành kẻ vô trách nhiệm với CLB và THỰC SỰ có ý định từ bỏ.
Nhưng giờ đây sao mọi chuyện thật khó khăn? Từ khi mình chính thức giao CLB lại cho tụi nó, thành quả đã đạt được là gì? Không gì cả. Không một buổi sinh hoạt ra hồn, không một hoạt động dù nhỏ nhất. Vậy thì trách nhiệm đâu? Nhiệt huyết đâu? Đam mê đâu? Không một dấu hiệu dù nhỏ nhất báo cho mình biết là CLB còn tồn tại trên đời.
Phải chăng tâm huyết lớn nhất của những năm học cấp 3, thứ mình đã dánh nhiều thời gian nhất suốt năm học 11 sắp thành vô nghĩa? Nhìn lại những tấm hình hoạt động năm ngoái, rồi xem lại năm nay, thấy sao ngao ngán.