Ngồi buồn và mình quyết định viết blog, dù giờ đây mình ch8ảng biết viết gì. Dù gì giờ này cũng đã là 11:34 PM (theo cái đồng hồ trên máy vi tính).
Chẳng hiểu sao mình lại đăng nhận vô blogger để viết mấy dòng này. Có lẽ vì vừa đọc một bài buồn trên blog của cô Lý Lan, hay tâm trạng mình buồn sẵn, không biết được. Nó tự nhiên ở đâu thấm ra, như là cái buồn của công sức bỏ ra mà không được đền đáp vậy. Đó như là cái buồn về sự tự cao và vô trách nhiệm của những người đáng lẽ ra trách nhiệm của họ phải nặng hơn mình.
Chẳng biết nữa, sao mà khó khăn quá.
Tôi hỏi đời "Thế nào là trách nhiệm?"
Trả lời tôi, đời chỉ nói vài lời
"Trách nhiệm sao? Đâu nào ai cũng có.
Tính suy ra, thật quả rất hiếm hoi
Chẳng hiểu sao mình lại đăng nhận vô blogger để viết mấy dòng này. Có lẽ vì vừa đọc một bài buồn trên blog của cô Lý Lan, hay tâm trạng mình buồn sẵn, không biết được. Nó tự nhiên ở đâu thấm ra, như là cái buồn của công sức bỏ ra mà không được đền đáp vậy. Đó như là cái buồn về sự tự cao và vô trách nhiệm của những người đáng lẽ ra trách nhiệm của họ phải nặng hơn mình.
Chẳng biết nữa, sao mà khó khăn quá.
Tôi hỏi đời "Thế nào là trách nhiệm?"
Trả lời tôi, đời chỉ nói vài lời
"Trách nhiệm sao? Đâu nào ai cũng có.
Tính suy ra, thật quả rất hiếm hoi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét