Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2007
Cái đó gọi là...
Giờ này đã gần 12 giờ khuya, mình vừa mới dịch thêm được một mớ nữa. Quả là thiếu hiểu biết về vấn đề gì thì khó lòng mà dịch cho đúng, cho hay về nó. Nhưng ngặt nỗi, mình không biết được một trang tiếng Việt nào viết về văn hoá Anh để mà tham khảo. Mà nếu có cũng chưa chắc đã rơi trúng vào phần mình dịch. Quả là mệt mỏi, nhưng phải cố gắng, tất cả vì câu lạc bô. Mà nhắc đến lại thêm nổi sùng. Tụi nó đâu có biết những buổi tối thức đến khuya soạn chương trình hay dịch truyện, những buổi trưa lặn lội xuống tới thành phố kiếm giáo trình, hay mấy buổi chiều ngồi trong tiệm net kiếm tư liệu mà cứ bị chúng chửi vì người ta chơi game mà mày dám vào web. Chắc chúng chỉ nghĩ đơn giản theo một cách nào đó rằng cái quyền tự do muốn đi là đi, muốn ở nhà là ở là điều hiển nhiên đúng, là cái quyền sẵn có và mặc kệ những đứa ngu dầm mưa vô trường, những đứa ở không vô trường giờ đó để sinh hoạt chứ không đi chơi, hay thậm chí là những đứa đã-bỏ-công-ra-để-mà-soạn-chương-trình để chúng sinh hoạt với mục đích xây dựng câu lạc bộ. Cuộc đời đã hết những người sống có trách nhiệm rồi hay sao? Hay vô tình một cách buồn thảm là những kẻ vô trách nhiệm ấy lại đúng ngay vào thành viên của CLB. Chẳng biết được. Cái đó thì chỉ có mỗi con người mỗi biết được xem mình sống như vậy là đã TÔN TRỌNG người khác hay chưa, là đã có được thứ gọi là TRÁCH NHIỆM hay chưa thôi. Câu lạc bộ vẫn sẽ duy trì, hay không còn nữa chẳng thể nào nói trước. Mà cũng có thể nói trước được đấy chứ. Cái đó phụ thuộc vào TINH THẦN TRÁCH NHIỆM thôi.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét