Thứ Hai, 29 tháng 9, 2008

Happy birthday!!!!

Hôm nay mình không rảnh gì mấy, nhưng cũng ráng mò đầu lên mạng. Mấy bữa nay, cái dây điện thoại bị thằng cha nào lái chiếc container chạy ngang làm đứt mất, đâu có lên mạng được. Bữa nay mới nối lại nên tranh thủ.
Ôi thôi là đủ thứ chuyện để mình kể... mỏi tay trong cả tuần lễ qua. Nhưng thôi, có lẽ mình không bưng lên đây (vì vừa mỏi tay và vừa mệt, vả lại không có mấy cái vụ đó thì bái viết n
ày cũng đủ lôi thôi lếch thếch rồi).
Mấy bữa nay tuy không lên mạng nhưng bỗng mình cũng sực nhớ chuyện viết blog. Mình cứ nhớ mang máng là vào khoảng thời gian này của năm rồi mình bắt đầu viết blog, nhưng không nhớ chính xác, đợi có mạng thì coi lại, rồi làm sinh nhất blog luôn. Vừa mới mò lên coi thử thì hỡi ơi! Ngày mình bắt đầu viết blog năm ở giữa tháng Tám, hông lẽ qua hơn một tháng rồi giờ mới chúc mừng sinh nhật? Ái chà, cái này làm mình phải đắng đo đây. Blog này của mình, có một mình mình đọc thôi, chúc mừng ngày nào mà hổng được. Nhưng hông lẽ qua cả tháng, giờ ngồi đó hát "happy birthday..."? Thôi kệ! Đằng nào thì mình cũng phải viết mấy dòng này, năm nay không viết thì năm sau (hi vọng còn hơi sức mà sống tới đó để viết).
Blog ơi, cảm ơn mi lắm lắm. Cảm ơn cái địa chỉ http://thanhvu-funny.blogspot.com mà mỗi lần ta buồn vui gì thì cũng đem lên đây mà trút. Ta đổ, hốt, xúc, thốc, ghi, chép, viết, băm, vằm cái blog này đã mấy chục lần, và cũng mấy chục cảm xúc khác nhau mỗi khi ấy. Không có cái blog này thì mình đâu có được cái cảm giác tự mình nói ra suy nghĩ và mong muốn được n
gười khác biết đến. Và mình cũng cảm ơn những ai dù vô tình hay có ý đã đọc những dòng mình ghi lại, và cảm ơn nhiều những ai nữa đã cho tôi nhưng lời chia sẻ ở đây, nơi tôi coi là nhật kí của mình.
Dù muộn màng, nhưng mình vẫn muốn hát lên câu hát mừng sinh nhật.

"Happy birthday my blog

Happy birthday my blog

Happy birthday my diary

Happy birthday my blog!!!!!"

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2008

Kể lể tùm lum

Giờ có lẽ là lúc mình viết blog. Uh, phải viết thôi, để trống trãi như vầy hoài đâu có được.

Cả mấy tuần qua, cũng không hẳn là mình chẳng có chuyện gì để viết ngoài cái sự học lôi thôi lết thếch. Chuyện thì chẳng phải là ít, nhưng cảm xúc thì ít thật, chẳng biết có phải bài vở nhiều quá nó đè bẹp cái cảm xúc của mình rồi không, hay là một tâm trạng mới đang xuất hiện, thay thế cho cái cũ, cho nên cách viết của mình không hợp nữa. Ôi thôi, nói nhiều dông dài cũng vậy, giờ mình lập ra cái bài liệt kê cho đỡ cực vậy.

- Một chuyện mình nghe được, chẳng liên quan gì (hay nói đúng hơn là chẳng còn liên quan) đến mình, nhưng nó ít nhiều cũng làm bản thân mình bận nghĩ. Nhưng mà không sao, có lẽ lại do cái tính làm trầm trọng vấn đề mà nên thôi, chẳng buồn nghĩ nữa. Thực sự mình đã hết quan tâm những thứ không có khả năng để quản rồi, ừ, chẳng còn. Vậy cho nên có lẽ cũng không nên quá nghĩ (và mình nghĩ là mình làm được). Chuyện gì đến cứ để nó đến. Dù sao thì mình vẫn không phải là kẻ hẹp hòi thù dai mà không biết giúp đỡ.

- Cái chuyện học hành cũng chẳng đâu tới đâu, không biết cuối năm nay mình có đủ lực mà bay vào ĐHSP khoa Anh không, nhưng cứ chờ xem. (Bữa trước mình cân, sụt thêm 1.5 kí nữa, ôi trời!)

- Giờ tới chuyện CLB. Ôi trời, những tưởng mình đã giao lại cho tụi nó là yên tâm, không ngờ…! Tới non nước này, CLB xuống dốc thê thảm, mình thiệt là thất vọng. Nhưng dù sao, để giữ vững những thứ đã đề ra, mình buộc phải ra điều kiện với tụi nó. Một, phải duy trì được số lượng thành viên đáng kể, hai là phải giải tán CLB. Mình ra chỉ thị mà cũng đau lắm. Đứa con tinh thần do mình tạo ra mà, giờ chẳng lẽ đưa tay giết nó. Mà có lẽ phải vậy. Thầy Thắng đã từng chọc CLB như đứa con không cha mẹ, chẳng ai lo lắng chăm sóc, ừ, đúng thiệt. Giờ chẳng ai lo, không duy trì được thì có lẽ đành phải giải tán. Ôi, thiệt là khó nghĩ.

- Hình như có lần mình viết trong mấy lời khai bút đầu năm mấy câu về các mối quan hệ. Ừ, giờ ngẫm lại thấy mình vẫn … còn đúng. Quả thật các mối quan hệ quanh mình biến chuyển không ngừng. Những sợi dây có lúc mờ đi, lúc lại đậm lên, có sợi dường như biến mất hẳn. Mọi chuyện dường như do một ai đó không-ai-biết-là-ai xui đẩy. Nhưng mình nghĩ, có lẽ bản thân ta cũng có thể góp thêm phần nào vào việt tô vẽ hay bôi xoá những sợi dây ấy. Những cái tên mà mình đã liệt kê hồi đầu năm giờ có lẽ cần xoá bớt, cũng như cần bổ sung thêm. Để coi, mình sẽ xoá bớt Xuân Thức, Hoàng Vũ, Hoàng Thạch; à, và bổ sung thêm Lan Chi, Vân An, Hải Hoàng (đang xem xét).

Giờ có lẽ là lúc mình ĐI NGỦ.

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2008

Lâu quá là lâu

Lâu lắm rồi mình mới viết blog. Thực tình mình chẳng có thời gian để mà viết, mà cũng chẳng biết viết gì. Cái áp lực học hành nó đè mình thành ngu ngu khờ khờ luôn. May là mới có mấy tuần học đầu. Mọi chuyện chẳng đâu tới đâu, chẳng còn thì giờ để làm cái gì hết, ngoài học, phụ việc nhà và rồi lại học (ấy là chưa tính ăn, ngủ). Ôi thôi quá là mệt, nhưng mình không muốn bỏ viết blog, vì thế mình vẫn viết.