Những ngày gần thi, chúng tôi, Trang, Khánh, Thức và tôi cùng vào trường học bài. Đứa thì cần sự yên tĩnh ở trường, đứa lại không thích ở nhà, lại có đứa vô trường vì có người dò bài cho. Tất cả chúng tôi đi khắp nơi trong trường, lúc thì ở Văn phòng Đoàn, lúc xuống lớp, có khi lại qua hội trường, miễn là làm sao có chỗ để học bài. Nhưng, cả đám đều rất thích môt chỗ mà khoảng 5 giờ chiều nào chúng tôi cũng đến, đó là máng xối trên nóc hội trường. Cái máng xối đó rộng, đánh vòng một đầu phía bên này khu văn phòng, lại chỉ cần leo lên lầu hai là có thể qua được nên nó hiển nhiên trở thành nơi ngồi lý tưởng của bọn tôi. Ngồi trên ấy, gió thổi lồng lộng, tưởng chừng như mình đang bay trên bầu trời, cảm giác thật đặc biệt. Một lần trèo lên, vừa có gió mát, vừa có thể nhìn bao quát cả trường từ trên cao, lại có thể ngăm được bầu trời lúc về chiều từ một vị trí đặc biệt. Hôm trước, đứng trên ấy, nhỏ Trang cứ hát lớn "I can fly, I'm proud that I can fly...." còn hôm nay, tôi lại muốn "...I'm on the top of the world....". Quả thật, còn gì vui sướng hơn bằng được tận hưởng những buổi chiều lộng gió bên những người bạn thân.
Thứ Tư, 16 tháng 4, 2008
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
2 nhận xét:
À, mình quên, trên ấy còn xảy ra biết bao nhiêu chuyện mà chỉ ta và ta mới biết.
maj lang~ man wa ta,bua nao no' te' tu tren do xuong roi nam trong pjnh vien ma hat i can fly nha kon, ^^!. entry hay lam. Iu maj`
Đăng nhận xét