Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2009

Cảm giác và linh cảm...


Gần đây mình lại vô tình cảm nhận lại một cảm giác quen thuộc đã mất từ lâu. Mình chỉ cảm giác vậy chứ không hề biết rằng nó có thực hay không? Hi vọng là nó không giống lần trước, mà sẽ là cái gì đó khác đi chút ít, chỉ chút ít thôi. Một chút ít trong suy nghĩ nhưng là cả một sự vố gắng và đấu tranh vất vả. Mình tự đấu tranh với mình. Mình thừa biết lợi hại, đúng sai, thế nhưng vẫn không nắm chắc được phần thắng. Bởi nó là "vô thức", nó điều khiển "ý thức" của mình. Lần này có lẽ sẽ thay đổi, mình sẽ cố gắng thay đổi. Với một cảm giác trùng lâp đôi ba phần nhưng mình không xác định rõ danh tánh thì thật khó khăn để tranh đấu. Nhưng biết làm sao hơn?
Cảm giác này thực sự làm mình vui và dễ chịu. Bây giờ, nó không quá dễ dàng như hồi đó, và mình hi vọng khi mất đi cái nguyên nhân cốt lõi là sự "dễ dàng" thì mọi việc cũng sẽ khác đi. Phải biết điều khiển chính mình.
Mọi thứ phải như vậy! Bởi mình linh cảm, bằng mấy bài học vừa qua, chuyện này sẽ không tốt đẹp gì nếu cứ lặp lại những lần trước. Cái linh cảm dạy cho mình rằng hãy biết điều khiển bản thân, nếu muốn mọi việc tốt đẹp, bởi ít ra thì lần này cũng lắm sự khác biệt, và về mặt nào đó thì đây lại mang một ý nghĩa đặc biệt.

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

Đứa học trò cuối!

Viết gì đây nhỉ? Chẳng biết nữa, lúc nãy tôi suy nghĩ nhiều lắm mà! Tôi buồn hay bực nhỉ, cũng không rõ! Tự nhiên cảm thấy không được hài lòng cho lắm. Tôi thường bị như vậy. Chuyện này đặt cho tôi nhiều suy nghĩ đây.
Tôi đã nói, đây có thể là đứa học trò cuối cùng tôi dạy (và có thể dạy) trong khoảng thời gian học ở đây. Tôi đã hỏi nó có biết lý do gì tôi tâm huyết vậy không, và tôi cũng đã tự mình liệt kê. Tôi nghĩ là mình biết rõ, tuy không rạch ròi trắng đen. Thế đấy!
Mỗi đứa học trò tôi dạy và muốn dạy theo kiểu này, trớ trêu thay lại là những đứa học tiếng Anh chẳng giỏi gì cho lắm. Và cái nguyên nhân đầu tiên mà tôi muốn dạy tụi nó có lẽ vì cảm tình. Tôi, nói nào ngay, cũng hay nhìn mặt mà bắt hình dong. Khi đã quen và có cảm tình, tôi có lẽ bộc lộ năng khiếu "sư phạm" và bắt tụi nó phải học. Nhưng đời cũng thật trớ trêu, chẳng đứa nào tôi dạy tới nơi tới chốn.
Đứa này, có lẽ là đứa làm siêng nhất, nhưng lại là đứa ít thân nhất (cho tới giờ phút này). Nhưng không hiểu sao, lúc đầu tôi có hi vọng lắm. Ít ra thì đứa cuối cũng sẽ là đứa học tới nơi tới chốn. Bản thân tôi, là một kẻ chọn tiếng Anh làm nghiệp, biết rõ rằng học lại tiếng Anh từ căn bản không hề là một việc dễ dàng. Nhưng những biểu hiện của nó làm tôi tin và hi vọng lắm chứ. Nói vậy là đến cái thời điểm mà tôi còn hi vọng, cũng gần đây thôi. Nhưng sao dạo gần đây, tôi đang dần mất hi vọng và rất muốn loại nó khỏi danh sách tốt.
Không biết rằng tôi suy nghĩ vậy là có oan không, nhưng tôi chưa thấy được sự thực sự ham học của nó. Bao nhiêu lần tôi suy nghĩ và tâm huyết, cốt chỉ dạy đứa nhỏ này, nhưng lại thất vọng. Có lẽ tôi đã quá đáng khi ép nó học, nói cho cùng thì tôi cũng đâu là gì với một quyền hành hay chức vụ để ép nó.
Rõ ràng, ở đây chỉ có hi vọng, tâm huyết và sự cố gắng. Biết làm sao hơn. Hi vọng tôi sẽ không phải ôm một sự thất vọng lớn mà thét lên rằng "Rốt cục thì mình cũng đâu có dạy đứa nào ra trò!"
Nhỏ ơi, mày có hiểu ???

Nghề giáo

Nghề giáo! Nói thế nào cho đúng và cho hay về nghề nghiệp này nhỉ? Có lẽ tôi không có một cái định nghĩa nào hay ho và ấn tượng hơn hàng bao nhiêu điều mà người ta đã nói về cái nghề này.
Một nghề mà ai cũng tôn trọng, ngưỡng mộ, nhưng ai cũng cấm cản khi một đứa học sinh nào có ý định bước vào nghề này. Tại sao vậy?
Tôi, vốn đã muốn theo nghề giáo từ năm học lớp 2. Nói cho dễ nghe một chút là đã đấu tranh tư tưởng với cả gia đình, dòng họ nội ngoài, hàng xóm láng giềng, thầy cô bè bạn để theo đuổi nó. Thật vậy.
Không hiểu sao, nhưng tôi thấy đây là cái nghiệp cho mình, và tôi biết là có nhiều khó khăn đấy, nhưng sao không bỏ được. Lấy lí do đơn giản nhất, không theo nghề này thi tôi không biết theo nghề nào cả, thật vậy! Giờ đây, mọi việc cận kề, cũng không còn ai cản tôi nữa, dẫu có cản cũng không còn kịp. Thế là mọi thứ coi như sẵn đấy. Tôi có yên tâm chăng? Không biết.
Học trò tôi, đếm tới đếm lui cũng hơn hai chục. Bao nhiêu đứa tôi đã từng dạy, từng hướng dẫn, từng thất bại, từng thành công. Tôi thấy mình hạnh phúc khi được dạy và khi nhìn thấy "học trò" mình biết được cái gì đó mà mình cũng biết. Có lẽ vì thế mà tôi không bỏ được đâu!
Có nhiều người, cuộc đời đưa đẩy, học nghề giáo mà chẳng đi dạy. Tôi không biết mình có thuộc số ấy không, nhưng tôi mong rằng không. Đi dạy là thứ quan trọng nhất, mọi thứ khác, nếu có chỉ là thêm vào. Nhưng, ai biết được cái gì sẽ xảy ra nhỉ?



Thứ Tư, 15 tháng 4, 2009

Chẳng rõ...

Giờ tôi chẳng biết mình phải làm gì đây! Có lẽ lần này khác hẳn với những lần khác thôi, một bài học mới chăng?
Ôi trời, không nên là lúc này! Bây giờ có lẽ mình chẳng còn chút thời gian nào để học thêm bất kì bài học nào khác ngoài sách vở. Nhưng làm sao ngăn được mọi chuyện xảy ra. Mình có lẽ đã có một ít kinh nghiệm để ít ra là còn đứng trụ lại, không ngã gục hoàn toàn. Nhưng ôi thôi, không biết bài học ấy có áp dụng ở đây được không???
Một con người khác thì mọi sự có lẽ cũng khác. Hi vọng, may ra...

Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2009

Buồn!

Cũng đã lâu rồi kể từ lần cuối mình viết blog này, nhìn lại xem, cả năm 2009 đến giờ mới được một bài (là bài này đây). KHông phải là mình đã bỏ đi cái thói quen thường trực là viết ra những gì mình suy nghĩ, đắng đo, mà là mình không có thời gian - thực sự là vậy. Mà cũng có thể vì mình làm biếng, thiếu gì lý do để nêu ra. Nhưng chắc chắn một điều, những gì mình chiêm nghiệm và tâm đắc vẫn được thể hiện ra dạng con chữ , dù ở hình dạng và ngôn ngữ nào đi chăng nữa. Một người đa sầu đa cảm như mình mà bỏ đi thói quen này thì thật không tưởng tượng nổi!Giờ mình ngồi đây, và cái cảm giác quen thuộc ấy lại ập đến - cảm giác buồn không lý do. Hay thực sự mình biết lý do là gì mà không dám nói. Ai định nghĩa được cái buồn đang gặm nhấm đầu óc mình, tình cảm của mình. Thực sự mình đang đứng ở đâu đây? Ngã rẻ nào là đúng? Ta thực sự không thể nào tiếp tục ở yên một vị trí mãi được. Con đường mà mình không mong muốn theo ý thức chắc chắn sẽ chỉ là viễn cảnh, mình mừng vì điều đó. Còn con đường theo mong ước cũng thực sự mong lung, vì mình đã có quá nhiều bài học. Mơ ước liệu có thành chăng? Hay chỉ là một sự hão huyền che đậy sự thực! Thế nào mình cũng chẳng biết!Biên giới của tình bạn ở đâu để mình bước đến, hay thế nào là cách tốt nhất để đi đến đó? Câu hỏi khó trả lời!
Tôi hỏi trời thế nào là tình bạn?

Mà ngây ngô, ngơ dại quá khó tìm?
Có phải chăng cái tôi tìm không thật?
Suốt cả đời chỉ thực thực hư hư

Tìm đâu đó, để rồi tôi đứng lại
Thấy mênh mông, quá mỏi để buâng khuâng
Cùng hư thực, đời nào xem xét hết
Để tôi đi, mãi mõi giữa đời kia