Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2009

Nghề giáo

Nghề giáo! Nói thế nào cho đúng và cho hay về nghề nghiệp này nhỉ? Có lẽ tôi không có một cái định nghĩa nào hay ho và ấn tượng hơn hàng bao nhiêu điều mà người ta đã nói về cái nghề này.
Một nghề mà ai cũng tôn trọng, ngưỡng mộ, nhưng ai cũng cấm cản khi một đứa học sinh nào có ý định bước vào nghề này. Tại sao vậy?
Tôi, vốn đã muốn theo nghề giáo từ năm học lớp 2. Nói cho dễ nghe một chút là đã đấu tranh tư tưởng với cả gia đình, dòng họ nội ngoài, hàng xóm láng giềng, thầy cô bè bạn để theo đuổi nó. Thật vậy.
Không hiểu sao, nhưng tôi thấy đây là cái nghiệp cho mình, và tôi biết là có nhiều khó khăn đấy, nhưng sao không bỏ được. Lấy lí do đơn giản nhất, không theo nghề này thi tôi không biết theo nghề nào cả, thật vậy! Giờ đây, mọi việc cận kề, cũng không còn ai cản tôi nữa, dẫu có cản cũng không còn kịp. Thế là mọi thứ coi như sẵn đấy. Tôi có yên tâm chăng? Không biết.
Học trò tôi, đếm tới đếm lui cũng hơn hai chục. Bao nhiêu đứa tôi đã từng dạy, từng hướng dẫn, từng thất bại, từng thành công. Tôi thấy mình hạnh phúc khi được dạy và khi nhìn thấy "học trò" mình biết được cái gì đó mà mình cũng biết. Có lẽ vì thế mà tôi không bỏ được đâu!
Có nhiều người, cuộc đời đưa đẩy, học nghề giáo mà chẳng đi dạy. Tôi không biết mình có thuộc số ấy không, nhưng tôi mong rằng không. Đi dạy là thứ quan trọng nhất, mọi thứ khác, nếu có chỉ là thêm vào. Nhưng, ai biết được cái gì sẽ xảy ra nhỉ?



Không có nhận xét nào: