Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2008

Khó nói lời chia tay

Mọi sự trên đời, hễ cái gì mà người ta càng háo hức trông mong, chờ đợi và vui sướng khi nó đến thì lại càng quyến luyến khi thứ đó ra đi. Và Olympic Bắc Kinh 2008 không phải là ngoại lệ. Đây có lẽ là kì Olympic đáng nhớ nhất đối với mình, dẫu mình chẳng phải là người tổ chức, vận động viên, tình nguyện viên hay thậm chí là một người dân Trung Quốc. Ừ, mình chẳng dính dáng gì tới đại hội này cả. Thế nhưng chẳng hiểu sao mình lại có quá nhiều cảm xúc như vậy. 
Buổi lễ bế mạc diễn ra, dẫu không hoành tráng như lễ khai mạc, nhưng thật sự đã để lại trong lòng mọi người, tất cả những ai đã dõi mắt theo Olympic, một cảm xúc khó tả. Quả thật là khó để nói lời chia tay. Sao mà dễ cho được khi dường như trong 16 ngày qua, cả thế giới dõi mắt về nơi đây, về Bắc Kinh để cùng chứng kiến những sự tranh tài, sự nỗ lực vượt qua khả năng mà con người vốn có. Tình đoàn kết, hữu nghị giữa mọi dân tộc, quốc gia trên thế giới đều tụ về đây. Đây mới chính là sự cạnh tranh trong hoà bình, hữu nghị, sự cạnh tranh mà ai ai cũng công nhận. Bởi nó chính là cạnh tranh cho vinh quang, cho niềm tự hào, cho dân tộc, cho tình người chứ không phải cho bất kì mục đích vụ lợi nào khác. 
Trong suốt buổi lễ, phần mà mình thích nhất có lẽ là lúc mà hoạt cảnh 3 vận động viên nước ngoài bước lên bậc thang, chuẩn bị cất cánh rời khỏi Trung Quốc. Rồi họ ngừng lại, mở cuộn giấy ra, nhìn vào trong ấy rồi lại hướng mắt lên trời, nơi những hình ảnh của 16 ngày qua đang từ từ hiện về. Trong ánh mắt của họ là một sự lưu luyến, nhớ nhung và tiếc nuối. Có lẽ ai cũng vậy. Họ ước mình được sống mãi trong tình bè bạn, hữu nghị thân ái cũng như trong không khí sôi nổi cạnh tranh mà ấm áp tình nhân loại.
Quả thật, quá khó để nói lời chia tay.



Thứ Hai, 18 tháng 8, 2008

Một ngày thứ hai

Hôm nay, mình lăn lội xuống tới nhà sách Xuân Thu ở đường Đồng Khởi để mua cuốn từ điển. Mệt muốn nhừ xương. 
Đúng mười hai giờ trưa, mình đi vô nhà sách (dẹp qua cái phương tiện đã giúp mình đến nơi, cộng nhiều chuyện mà mình thấy trong nhà sách, kể đã miệng rồi). Ôi mèn ơi, nào giờ mới thấy cái nhà sách bự tổ chảng mà bán toàn sách ngoại văn. Mà vì sách ngoại, nên giá cũng cao ngất ngưởng. Mình đi ở trỏng, nhìn giá mà phát sợ. Quơ đại vài cuốn chắc cũng lên đến mấy triệu. Cách còn lại là "coi cọp", nhưng thiệt tình sách toàn tiếng Anh, coi cọp được cũng là một chuyện đáng để đánh đổi cho việc mua sách. Mình lấy có cuốn từ điển, hai cuốn truyện (về đặng dịch) mà hết ba trăm mấy. 
Kể như vậy là mình lược hết mấy giây phút đói rả ruột, trời mưa dầm dề, mấy chuyện tức cười trong nhà sách. Thôi vậy.


Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2008

Mưa

Chiều ngày hôm nay trời mưa. Lớn đến nỗi mình ướt nhẹp. Mưa này chẳng buồn tý nào, chỉ làm mình bực vì đi ra đường mà chẳng thèm đem theo áo mưa, kết quả là gì thì khỏi cần phải nói. Về đến nhà, tắm rửa xong mình vác cái điện thoại ra, vừa coi hài, vừa ăn cháo gà (cúng 16 Âm lịch), vừa chụp hình mưa. 
Mưa rả rích đến tối, đến ngay lúc này (lúc mà mình ngồi gõ lộc cộc cho blog nè). Mình lại chụp tiếp....

Vườn lan nhìn trong mưa

Bậc thềm đầy nước trước nhà

Từ trong sân nhìn ra dưới ánh đèn đường

Nhìn lên trên ánh đèn

Nhìn chán, vô nhà nhìn góc học tập của mình còn chán hơn




Thứ Năm, 14 tháng 8, 2008

Vật Lý ơi!!!

Hôm bữa đi học bù Lý đúng thiệt là một ngày xui tận mạng. Trời đất ơi, đúng là với những kẻ mình không ưa thì mình cứ gặp hoài. Ngày hôm ấy, sáng học bù 3 tiết, chiều ổng bắt bù thêm 3 tiết nữa, lát sau học thêm 2 tiết. Tổng cộng ngày hôm đó mình học TÁM tiết Lý. TRỜI ĐẤT ƠI!!! Ngộ độc Vật Lý trầm trọng.

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2008

Tối ngồi viết blog


Ai chà, những tưởng khi đã nối mạng rồi thì cái blog của mình sẽ đầy đủ hơn, hay ho hơn, hoá ra chẳng phải vậy. Có lẽ nó là cái blog đầy ấp cảm xúc, và chỉ khi nào trong đầu mình hiện lên đủ thứ cảm xúc thì nó với thật sự bớt quạnh hiu. Nhưng dù sao, nếu không có bài viết nào ra trò thì cũng nên ghi chú cái gì đó, coi như là có cái ra cái vô. Uh, để coi ngày hôm nay mình đã làm được gì? Cũng khá khẩm lắm chứ. Nguyên buổi chiều ngồi ở nhà soạn bài tập trắc nghiệm AV để ôn cho tụi bạn, được 300 câu, mừng muốn chết. Nhưng khi mình ở nhà soạn bài như thế này thì lại kéo theo một hệ luỵ (đó là theo mọi người trong nhà nói), đó chính là trời đổ mưa lia chia. Mà cũng ngộ thiệt, cứ hôm nào mình ở nhà thì y như rằng hôm ấy trời có mưa, không ít thì nhiều. Thôi thì đành vậy, trời mưa cứ mặc trời mưa. “Mưa lớn lên đi ai… buồn biết liền”. À, tiếp câu chuyện chớ. Nguyên buổi chiều từ khoảng 4 giờ mấy trở đi, mình ngồi ngoài tiệm bột chiên (chơi và phụ công chuyện trong quán). Xui rủi thế nào, bữa nay mình làm người tốt không đúng lúc, quán vắng teo (hông biết có phải tại mình không). Mô phật!

Thôi, nhiêu đó đủ chuyện tầm phào rồi. Ngày mai còn phải đi học bù Lý của thầy Nở (3 tiết). Ôi trời ơi! Chiều lại học thêm ổng 2 tiết nữa. Tổng cộng ngày mai gặp thầy Nở 5 tiết! (Những kẻ ta không ưa thì vẫn thường hay gặp hoài như vậy).

Cái thời khoá biểu cho hôm nay và toàn bộ ngày mai có lẽ vậy là xong. Giờ mình muốn làm một công việc gì đó mang tính chất văn học chút xíu. À, cái truyện ngắn định viết! Cái đề tài này không mới, theo mình nghĩ là có người đã chạm đến nó rồi. Nhưng không sao, cứ thử xem. “Văn nào mà chẳng là văn” (Câu này trích nguyên văn không-chỉnh-sửa của Lý Lan).




Chiều, chiều rồi. Những tia ráng chiều chiếu thẳng xuống mặt đất, cây cối nhà cửa và mọi thứ. Cái thời khắc ngày tàn này hay làm còn người ta buâng khuâng vơ vẫn nghĩ. Ừ, có lẽ vậy. Ai mà không bận làm việc gì, rảnh tay rảnh chân thì thế nào cũng ngồi đó nhìn trời nhìn đất mà suy nghĩ vẩn vơ về đủ thứ chuyện.

Ngay kia thôi, phía cái ghế đá trước ngôi nhà to và đẹp nhất xóm, có một người phụ nữ đang ngồi ngắm bầu trời vào buổi chiều tà, và dám chắc là bà ta đang suy nghĩ về cái gì đó. Nhưng biết chính xác là cái gì thì hơi khó. Mà, có lẽ cái điều đó phải làm cho bà vui ghê lắm, bởi cứ lâu lâu bà lại mỉm miệng cười, vẻ mãn nguyện hiện rõ. Nhìn bà, cứ tưởng là con gái mười tám đang ngồi nhớ người yêu…

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2008

Ghi

Máy nhà đã chính thức nối mạng hôm 6 tháng 8. Hi vọng giờ đây mình có thể dễ dàng chăm sóc cái blog này hơn, cũng như dễ dàng làm nhiều chuyện khác nữa.
Mà nói chung, lớp 12 rồi, lo học, còn mạng thì từ từ cũng được. Mong là mình còn nhiều cảm xúc để viết.
Cái truyện ngắn vẫn chưa đặt bút viết được dòng nào cả.

Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2008

Lại nói tùm lum...

Nhà mình mới đăng kí nối mạng, hổm rày lại hông có thời gian đi tiệm net, nên cái blog buồn hiu. Giờ hơi rảnh, bắt đầu viết lại.
Chuyện học vẫn cứ bù đầu bù cổ, học bù lai chia, cả tuần lễ mà bữa nào cũng 5 tiết, bài tập quá trời, từ giờ tới cuối năm chắc mình sụt thêm 9 kí nữa.
Đó là cái chuyện học hành với blog này blog nọ. Bữa nay lò mò lên, thấy có 2 cái nhận xét, mừng quá. Cái đầu tiên đọc hổng hỉu gì ráo. Cái thứ hai... Cám ơn. Ít ra thì cũng còn có người nào khác ngoài mình đọc blog của mình --> có thêm hứng thú mà viết. Thôi, đang ngồi viết mà con nhỏ đệ tử hối quá, phải về. Tối nay rảnh thì mình viết tiếp, không thì thoi. (À quên, có cái truyện ngắn đang ấp ủ, dự định viết)