Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2008

Tối ngồi viết blog


Ai chà, những tưởng khi đã nối mạng rồi thì cái blog của mình sẽ đầy đủ hơn, hay ho hơn, hoá ra chẳng phải vậy. Có lẽ nó là cái blog đầy ấp cảm xúc, và chỉ khi nào trong đầu mình hiện lên đủ thứ cảm xúc thì nó với thật sự bớt quạnh hiu. Nhưng dù sao, nếu không có bài viết nào ra trò thì cũng nên ghi chú cái gì đó, coi như là có cái ra cái vô. Uh, để coi ngày hôm nay mình đã làm được gì? Cũng khá khẩm lắm chứ. Nguyên buổi chiều ngồi ở nhà soạn bài tập trắc nghiệm AV để ôn cho tụi bạn, được 300 câu, mừng muốn chết. Nhưng khi mình ở nhà soạn bài như thế này thì lại kéo theo một hệ luỵ (đó là theo mọi người trong nhà nói), đó chính là trời đổ mưa lia chia. Mà cũng ngộ thiệt, cứ hôm nào mình ở nhà thì y như rằng hôm ấy trời có mưa, không ít thì nhiều. Thôi thì đành vậy, trời mưa cứ mặc trời mưa. “Mưa lớn lên đi ai… buồn biết liền”. À, tiếp câu chuyện chớ. Nguyên buổi chiều từ khoảng 4 giờ mấy trở đi, mình ngồi ngoài tiệm bột chiên (chơi và phụ công chuyện trong quán). Xui rủi thế nào, bữa nay mình làm người tốt không đúng lúc, quán vắng teo (hông biết có phải tại mình không). Mô phật!

Thôi, nhiêu đó đủ chuyện tầm phào rồi. Ngày mai còn phải đi học bù Lý của thầy Nở (3 tiết). Ôi trời ơi! Chiều lại học thêm ổng 2 tiết nữa. Tổng cộng ngày mai gặp thầy Nở 5 tiết! (Những kẻ ta không ưa thì vẫn thường hay gặp hoài như vậy).

Cái thời khoá biểu cho hôm nay và toàn bộ ngày mai có lẽ vậy là xong. Giờ mình muốn làm một công việc gì đó mang tính chất văn học chút xíu. À, cái truyện ngắn định viết! Cái đề tài này không mới, theo mình nghĩ là có người đã chạm đến nó rồi. Nhưng không sao, cứ thử xem. “Văn nào mà chẳng là văn” (Câu này trích nguyên văn không-chỉnh-sửa của Lý Lan).




Chiều, chiều rồi. Những tia ráng chiều chiếu thẳng xuống mặt đất, cây cối nhà cửa và mọi thứ. Cái thời khắc ngày tàn này hay làm còn người ta buâng khuâng vơ vẫn nghĩ. Ừ, có lẽ vậy. Ai mà không bận làm việc gì, rảnh tay rảnh chân thì thế nào cũng ngồi đó nhìn trời nhìn đất mà suy nghĩ vẩn vơ về đủ thứ chuyện.

Ngay kia thôi, phía cái ghế đá trước ngôi nhà to và đẹp nhất xóm, có một người phụ nữ đang ngồi ngắm bầu trời vào buổi chiều tà, và dám chắc là bà ta đang suy nghĩ về cái gì đó. Nhưng biết chính xác là cái gì thì hơi khó. Mà, có lẽ cái điều đó phải làm cho bà vui ghê lắm, bởi cứ lâu lâu bà lại mỉm miệng cười, vẻ mãn nguyện hiện rõ. Nhìn bà, cứ tưởng là con gái mười tám đang ngồi nhớ người yêu…

Không có nhận xét nào: