Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2008

Gì đây...?

"Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn"
Mình chớt nhớ đến cậu thơ này, không biết của ai nhưng lại thấy nó hơi đúng. Quả thật, cái buồn đến mà chẳng hiểu vì sao lại như vậy. Vẫn là cảm xúc vu vơ chăng? Hay là cái gì đó thâm tâm ta biết nhưng lại cố tình giấu mất. Cái cảm giác này làm mình cảm thật cô đơn, cô đơn ghê gớm. Chỉ muốn nói nhiều, trút ra hết nhưng lại không dám trút, không dám nói. Nó lấp lửng, lúc này, lúc khác quá mơ hồ và không hề rõ ràng. Cảm giác ghen tị chăng? Cảm giác cần được quan tâm hay cần được nói chuyện? Nó xuất phát từ tình bạn, tình thương hay là gì? Không biết! Hay có lẽ biết mà không nói.

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2008

Chiều...

26.03.08
Có những buổi chiều nó ở lại trường, dù ngày hôm ấy không có học hành bận rộn gì cả. Nó ham học, thích trường hay trốn việc nhà? Chẳng biết. Nhưng từ những buổi ở lại trường ấy, nó chợt nhận ra những cái hay của những hoạt động sau giờ học ở trường. Những thứ vẫn sôi động diễn ra khi ngày gần tắt, những hoạt động mà bình thường thì lẽ ra không nên thuộc về một buổi chiều hôm. Nhưng ngày này qua ngày nọ, những buổi chiều trường học có lẽ lại cần những lớp học võ, những trận đá banh, những đứa học trò ở lại học thêm hay những trận bóng chuyền.
Có ở lại, có đi vòng quanh trường mới thấy được cái cảm giác là lạ, sương sướng ấy. Nó, bình thường vẫn thích cưỡi xe đạp chạy khắp sân trường (việc mà bình thường không thể lám được ), tận hưởng cái cảm giác đặc biệt ngoài những cơn gió mát. Tự nhiên thấy thoải mái, tự do lạ kì. Cảm giác ấy khó mà diễn tả một cách dễ dàng, chỉ biết là nó rất đặc biệt.

Những món quà quý

24.03.08
Tôi có cảm giác mỗi một người bạn là một món quà mà mình nhận được. Dù món quà ấy ta có hài lòng không, có vui thích hay thất vọng khi biết được cái gì ở bên trong lớp giấy gói, thì có lẽ ta vẫn thầm cảm ơn người nào đó đã tặng cho ta. Hơn thế nữa, đối với tôi, mỗi người bạn thân lại là một món quà vĩ đại, và dù còn hay mất, thì tôi cũng sung sướng vì đã được sở hữu món quà ấy.
Quả thật, có những khoảng, ta xem một số vật là tầm thường, số khác lại quan trọng. Nhưng rồi đến một lúc nào đó, mọi thứ thay đổi (hay cũng có thể là chính ta hay đổi), những thứ tầm thường nhỏ bé bỗng chốc lại trở nên quý giá, đẹp đẽ, nồng ấm. Ngược lại, những thứ mà ta xem giá trị giờ lại trở nên vô ích, không đáng giá như chính mối dây liên hệ giữa người chủ của nó và ta cũng đang mờ dần. Ấy là do sự nhận thức khác biệt của ta, hay chính là sự thay đổi của cuộc sống, của hoàn cảnh? Hay tất cả chúng? Vậy tình bạn có thay đổi không? Cảm xúc, suy nghĩ, ấn tượng, quan niệm phải chăng cũng thay đổi? Hay là do càng lớn, người ta lại càng thấy được những con người phù hợp với cách sống, cách suy nghĩ của mình? Và những con người có cùng sợi dây vô hình ấy thì ngày càng xích lại gần nhau, và trao cho nhau món quà vĩ đại của tình bạn. Phải chăng…?

Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2008

Uh, vậy đó

Hai đứa cọc cạch chạy trên chiếc xe đạp. Lúc này trời chiều, đã gần 5 giờ, mặt trời hình như khuất bóng sau bụi tầm vong. Tôi chở nó đi học thêm Toán. Hình như bữa nào cũng vậy. Tôi mới quen nó chừng mấy tháng mà thân lắm.
Đang chạy, thằng nhóc bỗng nói, “Anh V, sao trên đời này có nhiều người vô cảm quá hén, thấy người ta bị như vậy mà không có chút…ơ… cảm xúc nào hết.” Nghe nó nói, tôi biết ngay là chuyện quyên góp cho một người bạn trong lớp tôi. Bạn đó bị bệnh nặng, nhà không có khả năng chi trả nên chúng tôi quyết định quyên góp trong trường để giúp. Thằng nhóc này là Bí thư Đoàn lớp nó, có lẽ thế mà nó nói vậy. Tôi hỏi, “Sao nhóc nói vậy?” Nó trả lời, “Thì trong lớp em chứ đâu. Mấy người như vậy… lỡ mai mốt họ bị hoạn nạn, thì ai sẽ lo cho họ.” Nó nói vẻ bực tức, kèm với cái cảm tưởng ‘cho đáng đời tụi bây’. Tôi liền hỏi, “Vậy chứ nếu là nhóc, thì nhóc có lo cho họ không?” Tôi hỏi mà biết chắc là nó sẽ không trả lời. Thằng nhóc chỉ ậm ừ. Tôi biết là nó định nói là sẽ không, nhưng thâm tâm thì lại thấy tội nghiệp, ai cũng vậy thôi. “Nếu mình thấy họ như vậy mà không lo, thì thành ra mình cũng vô cảm giống vậy thôi nhóc à, đúng không?” Thằng bé ậm ừ rồi trả lời tôi, “Đúng!” Rồi nó tiếp, “Uh, vậy đó…”
Tôi quẹo vào con đường nhỏ dẫn đến chỗ học của nó. Gió thổi ngang, thằng nhóc
cười, vẻ hồn nhiên hiện trên mặt….
Cái này đâu hẳn là truyện, nó chỉ là những gì đã thực sự xảy ra mà tôi muốn ghi lại. Với ý định gì, hay muốn thể hiện ý nghĩa gì thì có lẽ tôi không dám chắc. Mỗi người đọc cái gì thì lại có những liên tưởng, tưởng tượng và cảm xúc khác nhau. Tôi chắc vậy.
Nhắn: Nhóc có đọc thấy và có ý kiến gì thì cứứ trực tiếp mà nói, A sẽ đê đầu chịu hết.

Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2008

Giải tán?!!

Cảm giác bây giờ là gì nhỉ? Bực mình, buồn chán, muốn bỏ cuộc? Có lẽ tất cả đều đúng. Sinh hoạt kì này coi như là tệ nhất, ít người thèm tham dự nhất. Mình thèm bỏ cuộc thiệt. Vắng thưa! Tụi nó kéo đi chơi hết trơn, hổng đứa nào thèm sinh hoạt.

Lúc ra về mình nói "Chắc kì này nói thầy giải thể CLB quá, có đứa (hình như là thằng Thức) năn nỉ đừng có bỏ cuộc. Nhưng giờ biết làm sao hơn? Cứ chờ coi...

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2008

Ngày qua ngày, cảm xúc qua cảm xúc

12.03.08
(Tôi đề ngày 12 là vì dưới đây là những thứ đã ở trong ngày 12, dù được viết và đăng vào ngày nào đi nữa)
Mấy ngày nay có lẽ cảm xúc của tôi bị gì đó, mà nguyên nhân thì tôi đồ rằng là từ tùm lum thứ, hay vô số thứ, mà cũng có thể chẳng là thứ nào. Cảm xúc mà, ai biết được. Tôi cũng chỉ mơ hồ mà đoán thành văn cái cảm xúc của mình, nói thiệt, có nhiều lúc mình cảm là vậy, nhưng ghi ra là điều không thể nói là làm được.
Đôi lúc thấy buồn vô hạn, buồn không tả nỗi, chẳng biết cái lý do chính xác là gì (mà theo tôi đoán thì đó là do cảm xúc vẩn vơ gây nên). Lúc ấy giá mà có ai ngồi nói chuyện cho mình trút hết, hay đơn giản là chọt đúng mạch nói của mình, hẳn sẽ bớt. Nhưng cái thực tế đã qua là chẳng có ai. Mà cái buồn hình như lại càng thảm khi ở một mình hoặc không có ai mà nói chuyện. Trời ơi, nó khó tả lắm! Tự nhiên sợ đi ngủ. Bởi khi ấy là bước vào nơi chỉ có một mình, một tâm trí, một nỗi buồn. Cái buồn mà từ cảm xúc vẩn vơ bỗng chốc sẽ thực, sẽ rõ ràng và tấn công mạnh mẽ, tôi nghĩ thế. Quả thật, lúc ấy chỉ cần một đứa bạn thân để nói chuyện, về bất cứ chuyện gì. Tôi đã thử lên mạng, mở Yahoo ra, nhưng chẳng có ai. Lúc ấy ước gì mình biết một địa chỉ web mà chỉ cần gõ địa chỉ xong là có thể trút hết tất cả, nhưng hình như là không. Tôi ngồi ở khắp nơi trên thế giới mà lại cô độc đến lạ kì. Thế đấy!

Kí sự Bến Dược – Hành trình chỉ có một_Tập 1: Nguồn cơn sự việc

11.03.08
(Chẳng phải tôi bày đặt màu mè chia ra nhiều tập mà là vì mấy đứa bạn tôi sẽ vô cùng chán nản một cách làm biếng mà thốt lên hai tiếng “Trời ơi!” khi nhìn vào MỘT BÀI quá dài. Nói chung đây là chiêu tâm lý, chia một cục bự ra nhiều cục nhỏ ăn cho đỡ ngán.)
Cái chuyến đi Bến Dược này là xuất phát từ thầy Vũ. Bữa đó vì lý do vô cùng mang tính chất kĩ thuật nên tui vô tiết thầy trễ có nửa tiếng, bởi thế cho nên đã bỏ qua một thông báo mà đáng ra một kẻ ham hố và ham vui như tui đáng được biết. Đó là cô Liễu sẽ dẫn mấy người bạn Đức đang công tác xã hội ở Việt Nam về Củ Chi, mà cụ thể là đền Bến Dược chơi. Mà thầy thì chỉ biết tiếng Hoa, do đó trách nhiệm tiếp đón đương nhiên thầy giao cho CLB tiếng Anh tụi tui. (Vậy mà nhỏ Phương và An không nói với tui lấy một tiếng, thông tin mà tui biết là do lụm lặt từ hành lang) Lúc đầu, đâu có biết là khi nào dẫn xuống. rồi tới chừng thầy làm một cái rụp, không biết đâu là đâu. Tụi tui chạy nước rút lo dịch bài văn thuyết minh về đền Bến Dược làm hồi năm rồi qua tiếng Anh, rồi tranh thủ huấn luyện vài đứa (mà cái nỗ lực huấn luyện này sau đã trở thành công cốc).
Nói nghe thì có vẻ nghiêm trọng vậy, bởi đối với nhiều người thì chuyện nói dóc bằng tiếng Anh chả có gì là kì lạ lý thú cho lắm. Nhưng đối với cái CLB ở vùng miền quê mà chỉ cần ra đường thấy người nước ngoài là chỉ nhau coi thì chuyện ấy khác hẳn. Cả bọn xôn xao thấy rõ, chẳng gì thì cũng mang tiếng là giao lưu. Lại còn nghe đâu sẽ được hỗ trợ mớ tiền vận chuyển, mừng húm. Ngày này qua ngày nọ, rồi ngày nọ nữa, nhiều tin bất ngờ bỗng xuất hiện, quất vào mặt tụi tui, nào là vô cổng Bến Dược nay có vé, nào là sẽ chẳng có xu hỗ trợ nào hết, nào là… Ối trời, nản lòng?! Không hề!!! Chưa có cái đám nào sung như cái đám tụi tui. Mà trong đó cái nhóm sung nhứt thì quyết định đi xe đạp (gần hai-chục-cây-số chứ chẳng chơi), đám còn lại đòi đi xe buýt. Vậy là chúng tôi chia đội, chờ ngày khởi hành.

Giận hay không giận?

11.03.08
Ai cũng có lúc tức giận: giận người, giận vật, giận ông trời, giận vu vơ, giận vô cớ. Người biểu hiện ra mặt, người giấu trong lòng. Nhưng có lẽ là cùng chung cảm giác. Ai đã từng ở trong trường hợp muốn giận để gây sự chú ý của người khác? Có lẽ là tất cả. Người đó giận, hay làm ra vẻ giận để biểu hiện vẻ muốn được quan tâm để ý chăng? Đó có lẽ là tâm lý chung của đa số người, nhất là đối với những người mà chúng ta quan tâm đặc biệt. Đó không hẳn là bạn trai, bạn gái mà chỉ cần là bạn thân thôi cũng đủ. Ai đã từng rơi vào trường hợp là người giận thì hẳn kẻ đó rất rất muốn được xin lỗi, như sự biểu hiện của quan tâm. Thế thì đâu là nguyên nhân để người đó giận và kiếm cớ để giận? Nếu đi đúng như vấn đề đã nói thì ta hẳn biết, người này giận vì muốn được quan tâm thì hẳn nhiên là do người ấy cảm thấy mất mát hay bị bỏ rơi. Cái cảm giác ấy có lẽ đã đến với tất cả mọi người. Ví như hai người bạn chơi thân, rồi có một người bạn nữa xuất hiện, một trong hai người lập tức sẽ cảm thấy hụt hẫng, như thể mình bị bỏ rơi. Nghe sao giống như tình yêu! Không đâu, tình bạn cũng có điều đó đấy.
Cảm giác ấy ắt hẳn là khó chịu, nó như chi phối tâm trí người giận. Nhưng rồi nó sẽ qua thôi, và có lẽ là tốt hơn nếu người bị giận nhận thấy và có hành động đúng.
Mà hình như cảm giác giận ấy không dai dẳng đâu, không thể nào.
(Tặng bạn tôi, cả kẻ giận và kẻ bị giận.)

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2008

Chiều thứ năm

13.03.08
Bữa nay có lẽ bình thường hơn ngày hôm qua, đỡ bớt một phần tư tưỏng, suy nghĩ bất thường, hay có lẽ là mình cảm thấy vậy.

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2008

Chiều thứ tư

12.03.08
Bữa nay là một ngày đã khá bình thường lại trong cái chuỗi ngày đầy bất thường cả trong tâm trí lẫn ngoài hiện thực. Một ngày ít suy tưởng tùm lum hơn mọi ngày. Có lẽ vậy. Nhưng dhình như vẫn nhiều hơn bình thường. Nguyên nhân là gì thì,...

Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2008

Nhắn nghe

Cái vụ truy cập hổng được này có lẽ là do trục trặc mạng gì đó, chứ tui thử nhiều chỗ lắm. Cũng như vừa nãy, mới coi được, rồi lại không, rồi lại được. Ối trời, thật là mệt.