Thứ Năm, 27 tháng 3, 2008

Những món quà quý

24.03.08
Tôi có cảm giác mỗi một người bạn là một món quà mà mình nhận được. Dù món quà ấy ta có hài lòng không, có vui thích hay thất vọng khi biết được cái gì ở bên trong lớp giấy gói, thì có lẽ ta vẫn thầm cảm ơn người nào đó đã tặng cho ta. Hơn thế nữa, đối với tôi, mỗi người bạn thân lại là một món quà vĩ đại, và dù còn hay mất, thì tôi cũng sung sướng vì đã được sở hữu món quà ấy.
Quả thật, có những khoảng, ta xem một số vật là tầm thường, số khác lại quan trọng. Nhưng rồi đến một lúc nào đó, mọi thứ thay đổi (hay cũng có thể là chính ta hay đổi), những thứ tầm thường nhỏ bé bỗng chốc lại trở nên quý giá, đẹp đẽ, nồng ấm. Ngược lại, những thứ mà ta xem giá trị giờ lại trở nên vô ích, không đáng giá như chính mối dây liên hệ giữa người chủ của nó và ta cũng đang mờ dần. Ấy là do sự nhận thức khác biệt của ta, hay chính là sự thay đổi của cuộc sống, của hoàn cảnh? Hay tất cả chúng? Vậy tình bạn có thay đổi không? Cảm xúc, suy nghĩ, ấn tượng, quan niệm phải chăng cũng thay đổi? Hay là do càng lớn, người ta lại càng thấy được những con người phù hợp với cách sống, cách suy nghĩ của mình? Và những con người có cùng sợi dây vô hình ấy thì ngày càng xích lại gần nhau, và trao cho nhau món quà vĩ đại của tình bạn. Phải chăng…?

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Hồng Trang:
Đúng vậy! Mỗi người sinh ra đều có một kho báu riêng của mình (có thể bạn chưa nhận ra đấy thôi). Kho báu ấy chính là kho báu của “TÌNH BẠN”. Cám ơn “Bụp” đã là một món bảo vật trong kho báu của “con”! (^.^)

Nặc danh nói...

Hồng Trang:
Đúng vậy! Mỗi người sinh ra đều có một kho báu riêng của mình (có thể bạn chưa nhận ra đấy thôi). Kho báu ấy chính là kho báu của “TÌNH BẠN”. Cám ơn “Bụp” đã là một món bảo vật trong kho báu của “con”! (^.^)