11.03.08
(Chẳng phải tôi bày đặt màu mè chia ra nhiều tập mà là vì mấy đứa bạn tôi sẽ vô cùng chán nản một cách làm biếng mà thốt lên hai tiếng “Trời ơi!” khi nhìn vào MỘT BÀI quá dài. Nói chung đây là chiêu tâm lý, chia một cục bự ra nhiều cục nhỏ ăn cho đỡ ngán.)
Cái chuyến đi Bến Dược này là xuất phát từ thầy Vũ. Bữa đó vì lý do vô cùng mang tính chất kĩ thuật nên tui vô tiết thầy trễ có nửa tiếng, bởi thế cho nên đã bỏ qua một thông báo mà đáng ra một kẻ ham hố và ham vui như tui đáng được biết. Đó là cô Liễu sẽ dẫn mấy người bạn Đức đang công tác xã hội ở Việt Nam về Củ Chi, mà cụ thể là đền Bến Dược chơi. Mà thầy thì chỉ biết tiếng Hoa, do đó trách nhiệm tiếp đón đương nhiên thầy giao cho CLB tiếng Anh tụi tui. (Vậy mà nhỏ Phương và An không nói với tui lấy một tiếng, thông tin mà tui biết là do lụm lặt từ hành lang) Lúc đầu, đâu có biết là khi nào dẫn xuống. rồi tới chừng thầy làm một cái rụp, không biết đâu là đâu. Tụi tui chạy nước rút lo dịch bài văn thuyết minh về đền Bến Dược làm hồi năm rồi qua tiếng Anh, rồi tranh thủ huấn luyện vài đứa (mà cái nỗ lực huấn luyện này sau đã trở thành công cốc).
Nói nghe thì có vẻ nghiêm trọng vậy, bởi đối với nhiều người thì chuyện nói dóc bằng tiếng Anh chả có gì là kì lạ lý thú cho lắm. Nhưng đối với cái CLB ở vùng miền quê mà chỉ cần ra đường thấy người nước ngoài là chỉ nhau coi thì chuyện ấy khác hẳn. Cả bọn xôn xao thấy rõ, chẳng gì thì cũng mang tiếng là giao lưu. Lại còn nghe đâu sẽ được hỗ trợ mớ tiền vận chuyển, mừng húm. Ngày này qua ngày nọ, rồi ngày nọ nữa, nhiều tin bất ngờ bỗng xuất hiện, quất vào mặt tụi tui, nào là vô cổng Bến Dược nay có vé, nào là sẽ chẳng có xu hỗ trợ nào hết, nào là… Ối trời, nản lòng?! Không hề!!! Chưa có cái đám nào sung như cái đám tụi tui. Mà trong đó cái nhóm sung nhứt thì quyết định đi xe đạp (gần hai-chục-cây-số chứ chẳng chơi), đám còn lại đòi đi xe buýt. Vậy là chúng tôi chia đội, chờ ngày khởi hành.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét