Thứ Tư, 31 tháng 12, 2008

Mình viết blog

Ngày cuối năm ….
Chẳng biết mình bỏ cái blog này bao lâu nữa, chẳng buồn xem lại ngày cuối cùng mình viết là ngày nào. Chỉ nhớ là hình như lâu lắm rồi….
Chẳng phải mình không có cảm xúc, cũng chẳng phải là quá bận đến nỗi không viết được dòng nào, nhưng… (chẳng biết sao mà nói nữa, chẳng lẽ chỉ nói một câu “xin lỗi” với cái blog của mình hay sao?)
Giờ này , mình ngồi đây, và chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi là năm mới sẽ đến, mọi chuyện sẽ lại bắt đầu một cách mới mẻ hay cũ xì thì mình không biết, nhưng có lẽ phải có thay đổi.
Biết nói gì đây nhỉ???? Bao nhiêu nguyện vọng, chỉ tiêu đặt ra cho năm mới có lẽ chẳng cần thiết phải ghi hết ra, bởi ghi rồi thì chắc gì làm được. Thôi, cứ ngồi ngắm đi ngắm lại, làm những gì mình thích, mình cảm thấy đúng là được.
Năm mới viết gì nhỉ, chẳng biết nữa, thôi thì cứ ghi những thứ này để người ta biết (hay chính mình biết) là mình còn viết blog.
Vậy thôi!
Có nên nói chúc mừng năm mới không nhỉ???
HAPPY NEW YEAR!

Thứ Hai, 27 tháng 10, 2008

Thơ

Mới ăn đám giỗ trở về
Mò ngay lên mạng, thôi mê, đỡ thèm
Gì và mọi việc tèm lem,
Cũng may mắt chẳng kèm rèm bị đui
Mình mong rồi sẽ sướng vui
Người đông, mình sẽ lui cui mỗi ngày
Nhưng không sợ cực sợ đày
Vì mình mong muốn ngày ngày thêm vui

Viết mấy câu thơ con cóc chẳng đầu đuôi để miêu tả tâm trạng ngày nay của mình.

Thứ Sáu, 24 tháng 10, 2008

Vì sao tôi buồn?

Ngồi buồn và mình quyết định viết blog, dù giờ đây mình ch8ảng biết viết gì. Dù gì giờ này cũng đã là 11:34 PM (theo cái đồng hồ trên máy vi tính).
Chẳng hiểu sao mình lại đăng nhận vô blogger để viết mấy dòng này. Có lẽ vì vừa đọc một bài buồn trên blog của cô Lý Lan, hay tâm trạng mình buồn sẵn, không biết được. Nó tự nhiên ở đâu thấm ra, như là cái buồn của công sức bỏ ra mà không được đền đáp vậy. Đó như là cái buồn về sự tự cao và vô trách nhiệm của những người đáng lẽ ra trách nhiệm của họ phải nặng hơn mình.
Chẳng biết nữa, sao mà khó khăn quá.

Tôi hỏi đời "Thế nào là trách nhiệm?"
Trả lời tôi, đời chỉ nói vài lời
"Trách nhiệm sao? Đâu nào ai cũng có.
Tính suy ra, thật quả rất hiếm hoi

Thứ Bảy, 18 tháng 10, 2008

Ngày nhừ tử


Ngày hôm nay, cái bữa trước ngày tử hình, mình mệt muốn nhừ tử. Ngày mai kiểm tra ba môn Hoá, Anh và Địa. Ôi thiệt là mệt!!!! (hừ)
Hôm nay, buổi sáng, hai tiết đầu được nghỉ, thế là mình phải ôn tập AV cho lớp. Hai tiết trôi vèo, vừa chạy, vừa bay, vừa viết, vừa giảng muốn nhừ tử, rốt cuộc đã xong. Chiều, học thêm Hoá đến 3 giờ rưỡi, chạy qua dạy AV cho tụi 11 tới bốn giờ mấy, tiếp đó, tụi lớp 10 vô liền, không kịp nghỉ. Làm liên tục tù tì tới 5 giờ rưỡi. Tụi nó ra học Hoá, còn mình thì nghỉ mệt.
Xét qua xét lại, hai bữa nay, tụi nó tổ chức ôn Hoá, mình chưa học được trọn vẹn bữa nào, không biết số phận ngày mai sẽ ra sao nữa. Mà lại còn phải đi giải quyết cái hậu quả mà thầy Thắng và cô Bích để lại. (Cô Bích thì cả tuần này nghỉ, hok dạy tụi nó bữa nào, còn thầy Thắng dạy tụi nó không hiểu gì ráo, mình giảng muốn khùng luôn)
Giờ này về nhà, bài chất như núi, ráng leo lên mạng năm, mười phút viết mấy hàng này rồi về tắm rửa học bài.
Ôi cái ngày nhừ tử và ngày mai khủng khiếp!!!!!!!!!!!!!!

Thứ Tư, 15 tháng 10, 2008

Những đường dây liên hệ

Quả thật là cuộc sống thật khó lường. Không ai biết những gì sẽ xảy cho ta vào một phút nữa, một giờ nữa, một ngày nữa hay một năm nữa. Không biết mình có đúng không khi đã lên sẵn một danh sách những sợi dây cần quan tâm chú ý tô vẽ thêm. Có lẽ là mình không ngờ được. Nào đâu biết được rằng một trong số những sợi dây đậm nhất lại vụt chốc đứt hẳn, hay những sợi lờ mờ lại bỗng dần đậm lên. Và không thể biết trước hơn cả đó chính là sự xuất hiện những sợi dây mới.
Có lẽ mình đã hơi vội vã với những sợi dây liên hệ quấn xung quanh. Đừng nên dự định làm gì với những sợi dây cả, hay chỉ dự định khi nào thật chắc chắn? Và có lẽ cũng nên chừa ra nhiều chỗ cho những mối quan hệ mà chắc chắn sẽ xuất hiện (dù mình không biết đó là ai).
Giờ đây, tại cái blog này, mình sẽ làm cái công việc mà khi "khia bút đầu năm" mình đã làm chưa đúng. Đó là liệt kê lại.
Những sợi dây đã có: Vân An, Lan Chi, Hồng Trang, Hồng, Cẩm Linh, Xuân Vân, Khương Duy, Hải Hoàng, Tấn Dũng, Bích Phương, Hồng Trinh, Hậu, Mẫn Xuyên, Thuỷ Triều
Những sợi dây mới xuất hiện: Trà, Duy Anh, Tâm, Thuy (mình bỏ lửng bởi mình chắc rằng sẽ còn những cái tên mới được thêm vô) (sao mà toàn con nít lớp 10)
Những sợi dây mờ đi hoặc đã đứt: Xuân Thức, Hoàng Vũ, Hoàng Thạch, Hồng Ngọc
Giờ mình không biết làm sao hơn là chẳng dự tính gì hết ráo.

Lại câu lạc bộ

Không biết mình phải rinh cái tựa đề này lên bao nhiêu lần nữa, vì cái CLB của mình (tụi mình thì đúng hơn) có đủ thứ chuyện để nói.
Ngày hôm đó, đúng cái ngày mình sẽ quyết định xem là có duy trì sinh hoạt nữa hay không, buổi sinh hoạt lần thứ 15 diễn ra. Và thật vui mừng khi mình đã không phải ra cái quyết định ấy. Mình đã đếm đi đếm lại vào lúc mới bắt đầu sinh hoạt, và may thay số thành viên đã đủ chuẩn.
Suốt buổi ấy, mình đã nhận thấy được sự tâm huyết và cố gắng của những chủ nhiệm mới, và mình tin rằng ít ra thì CLB sẽ còn duy trì được hết năm nay. (Dù mình nghĩ rằng việc tốn thêm cả đống nước miếng để chửi tụi nó là điều đương nhiên sẽ phải xảy ra).
Có lẽ trước đây mình đã quá khắc khe đòi hỏi ở những chủ nhiệm mới. Và giờ đây thì mình lại mắc thêm cái bệnh là không thể không chen vô khi thấy tụi nó làm cái gì không vừa ý. Âu cũng là để mấy đứa nó rút kinh nghiệm.
Thứ bảy này mình sẽ ôn kiểm tra cho tụi lớp 10, những kẻ cần phải dụ dỗ nhiều thêm nếu còn muốn duy trì CLB. (Không hiểu sao năm nay mình rất có cảm tình với học trò lớp 10, những kẻ "rất con nít")

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2008

Câu lạc bộ

Câu lạc bộ lại làm mình khó xử. Mình rất rất rất muốn duy trì CLB, nhưng những kẻ tiếp tục công việc của mình dường như chưa có đủ nhiệt huyết và trách nhiệm. Mình rất cố g8áng nhưng vẫn không thấy được sự nỗ lực của tụi nó. Mỗi lần thầy cô hỏi về tình hình CLB là mỗi lần mình khó nói, khó trả lời.
Từ ngày ra đời, CLB đã là một đứa con "không cha không mẹ", không ai lo lắng. Nó chỉ được duy trì bằng nhiệt tình của mình, An và Phương, những kẻ làm chuyện không công cho thoả niềm ham thích. Những lần được sự quan tâm ít ỏi, hai ba chục ngàn Đoàn phí cấp mỗi tháng cũng là nguồn động lực lớn biết bao. Tụi mình, An và Phương chỉ có những kiến thức đã học, chịu khó tìm tòi, lòng ham mê tiếng Anh và sự nhiệt huyết để luồn lách nhiều khó khăn và duy trì CLB qua một năm. Đã bao nhiêu lần mình đòi giải tán, bao nhiêu lần mình giận lên vì công sức mình bỏ ra không được đền đáp xứng đáng. Nhưng CHƯA một lần nào mình đuối sức, CHƯA lần nào trở thành kẻ vô trách nhiệm với CLB và THỰC SỰ có ý định từ bỏ.
Nhưng giờ đây sao mọi chuyện thật khó khăn? Từ khi mình chính thức giao CLB lại cho tụi nó, thành quả đã đạt được là gì? Không gì cả. Không một buổi sinh hoạt ra hồn, không một hoạt động dù nhỏ nhất. Vậy thì trách nhiệm đâu? Nhiệt huyết đâu? Đam mê đâu? Không một dấu hiệu dù nhỏ nhất báo cho mình biết là CLB còn tồn tại trên đời.
Phải chăng tâm huyết lớn nhất của những năm học cấp 3, thứ mình đã dánh nhiều thời gian nhất suốt năm học 11 sắp thành vô nghĩa? Nhìn lại những tấm hình hoạt động năm ngoái, rồi xem lại năm nay, thấy sao ngao ngán.

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2008

Happy birthday!!!!

Hôm nay mình không rảnh gì mấy, nhưng cũng ráng mò đầu lên mạng. Mấy bữa nay, cái dây điện thoại bị thằng cha nào lái chiếc container chạy ngang làm đứt mất, đâu có lên mạng được. Bữa nay mới nối lại nên tranh thủ.
Ôi thôi là đủ thứ chuyện để mình kể... mỏi tay trong cả tuần lễ qua. Nhưng thôi, có lẽ mình không bưng lên đây (vì vừa mỏi tay và vừa mệt, vả lại không có mấy cái vụ đó thì bái viết n
ày cũng đủ lôi thôi lếch thếch rồi).
Mấy bữa nay tuy không lên mạng nhưng bỗng mình cũng sực nhớ chuyện viết blog. Mình cứ nhớ mang máng là vào khoảng thời gian này của năm rồi mình bắt đầu viết blog, nhưng không nhớ chính xác, đợi có mạng thì coi lại, rồi làm sinh nhất blog luôn. Vừa mới mò lên coi thử thì hỡi ơi! Ngày mình bắt đầu viết blog năm ở giữa tháng Tám, hông lẽ qua hơn một tháng rồi giờ mới chúc mừng sinh nhật? Ái chà, cái này làm mình phải đắng đo đây. Blog này của mình, có một mình mình đọc thôi, chúc mừng ngày nào mà hổng được. Nhưng hông lẽ qua cả tháng, giờ ngồi đó hát "happy birthday..."? Thôi kệ! Đằng nào thì mình cũng phải viết mấy dòng này, năm nay không viết thì năm sau (hi vọng còn hơi sức mà sống tới đó để viết).
Blog ơi, cảm ơn mi lắm lắm. Cảm ơn cái địa chỉ http://thanhvu-funny.blogspot.com mà mỗi lần ta buồn vui gì thì cũng đem lên đây mà trút. Ta đổ, hốt, xúc, thốc, ghi, chép, viết, băm, vằm cái blog này đã mấy chục lần, và cũng mấy chục cảm xúc khác nhau mỗi khi ấy. Không có cái blog này thì mình đâu có được cái cảm giác tự mình nói ra suy nghĩ và mong muốn được n
gười khác biết đến. Và mình cũng cảm ơn những ai dù vô tình hay có ý đã đọc những dòng mình ghi lại, và cảm ơn nhiều những ai nữa đã cho tôi nhưng lời chia sẻ ở đây, nơi tôi coi là nhật kí của mình.
Dù muộn màng, nhưng mình vẫn muốn hát lên câu hát mừng sinh nhật.

"Happy birthday my blog

Happy birthday my blog

Happy birthday my diary

Happy birthday my blog!!!!!"

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2008

Kể lể tùm lum

Giờ có lẽ là lúc mình viết blog. Uh, phải viết thôi, để trống trãi như vầy hoài đâu có được.

Cả mấy tuần qua, cũng không hẳn là mình chẳng có chuyện gì để viết ngoài cái sự học lôi thôi lết thếch. Chuyện thì chẳng phải là ít, nhưng cảm xúc thì ít thật, chẳng biết có phải bài vở nhiều quá nó đè bẹp cái cảm xúc của mình rồi không, hay là một tâm trạng mới đang xuất hiện, thay thế cho cái cũ, cho nên cách viết của mình không hợp nữa. Ôi thôi, nói nhiều dông dài cũng vậy, giờ mình lập ra cái bài liệt kê cho đỡ cực vậy.

- Một chuyện mình nghe được, chẳng liên quan gì (hay nói đúng hơn là chẳng còn liên quan) đến mình, nhưng nó ít nhiều cũng làm bản thân mình bận nghĩ. Nhưng mà không sao, có lẽ lại do cái tính làm trầm trọng vấn đề mà nên thôi, chẳng buồn nghĩ nữa. Thực sự mình đã hết quan tâm những thứ không có khả năng để quản rồi, ừ, chẳng còn. Vậy cho nên có lẽ cũng không nên quá nghĩ (và mình nghĩ là mình làm được). Chuyện gì đến cứ để nó đến. Dù sao thì mình vẫn không phải là kẻ hẹp hòi thù dai mà không biết giúp đỡ.

- Cái chuyện học hành cũng chẳng đâu tới đâu, không biết cuối năm nay mình có đủ lực mà bay vào ĐHSP khoa Anh không, nhưng cứ chờ xem. (Bữa trước mình cân, sụt thêm 1.5 kí nữa, ôi trời!)

- Giờ tới chuyện CLB. Ôi trời, những tưởng mình đã giao lại cho tụi nó là yên tâm, không ngờ…! Tới non nước này, CLB xuống dốc thê thảm, mình thiệt là thất vọng. Nhưng dù sao, để giữ vững những thứ đã đề ra, mình buộc phải ra điều kiện với tụi nó. Một, phải duy trì được số lượng thành viên đáng kể, hai là phải giải tán CLB. Mình ra chỉ thị mà cũng đau lắm. Đứa con tinh thần do mình tạo ra mà, giờ chẳng lẽ đưa tay giết nó. Mà có lẽ phải vậy. Thầy Thắng đã từng chọc CLB như đứa con không cha mẹ, chẳng ai lo lắng chăm sóc, ừ, đúng thiệt. Giờ chẳng ai lo, không duy trì được thì có lẽ đành phải giải tán. Ôi, thiệt là khó nghĩ.

- Hình như có lần mình viết trong mấy lời khai bút đầu năm mấy câu về các mối quan hệ. Ừ, giờ ngẫm lại thấy mình vẫn … còn đúng. Quả thật các mối quan hệ quanh mình biến chuyển không ngừng. Những sợi dây có lúc mờ đi, lúc lại đậm lên, có sợi dường như biến mất hẳn. Mọi chuyện dường như do một ai đó không-ai-biết-là-ai xui đẩy. Nhưng mình nghĩ, có lẽ bản thân ta cũng có thể góp thêm phần nào vào việt tô vẽ hay bôi xoá những sợi dây ấy. Những cái tên mà mình đã liệt kê hồi đầu năm giờ có lẽ cần xoá bớt, cũng như cần bổ sung thêm. Để coi, mình sẽ xoá bớt Xuân Thức, Hoàng Vũ, Hoàng Thạch; à, và bổ sung thêm Lan Chi, Vân An, Hải Hoàng (đang xem xét).

Giờ có lẽ là lúc mình ĐI NGỦ.

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2008

Lâu quá là lâu

Lâu lắm rồi mình mới viết blog. Thực tình mình chẳng có thời gian để mà viết, mà cũng chẳng biết viết gì. Cái áp lực học hành nó đè mình thành ngu ngu khờ khờ luôn. May là mới có mấy tuần học đầu. Mọi chuyện chẳng đâu tới đâu, chẳng còn thì giờ để làm cái gì hết, ngoài học, phụ việc nhà và rồi lại học (ấy là chưa tính ăn, ngủ). Ôi thôi quá là mệt, nhưng mình không muốn bỏ viết blog, vì thế mình vẫn viết.

Chủ Nhật, 24 tháng 8, 2008

Khó nói lời chia tay

Mọi sự trên đời, hễ cái gì mà người ta càng háo hức trông mong, chờ đợi và vui sướng khi nó đến thì lại càng quyến luyến khi thứ đó ra đi. Và Olympic Bắc Kinh 2008 không phải là ngoại lệ. Đây có lẽ là kì Olympic đáng nhớ nhất đối với mình, dẫu mình chẳng phải là người tổ chức, vận động viên, tình nguyện viên hay thậm chí là một người dân Trung Quốc. Ừ, mình chẳng dính dáng gì tới đại hội này cả. Thế nhưng chẳng hiểu sao mình lại có quá nhiều cảm xúc như vậy. 
Buổi lễ bế mạc diễn ra, dẫu không hoành tráng như lễ khai mạc, nhưng thật sự đã để lại trong lòng mọi người, tất cả những ai đã dõi mắt theo Olympic, một cảm xúc khó tả. Quả thật là khó để nói lời chia tay. Sao mà dễ cho được khi dường như trong 16 ngày qua, cả thế giới dõi mắt về nơi đây, về Bắc Kinh để cùng chứng kiến những sự tranh tài, sự nỗ lực vượt qua khả năng mà con người vốn có. Tình đoàn kết, hữu nghị giữa mọi dân tộc, quốc gia trên thế giới đều tụ về đây. Đây mới chính là sự cạnh tranh trong hoà bình, hữu nghị, sự cạnh tranh mà ai ai cũng công nhận. Bởi nó chính là cạnh tranh cho vinh quang, cho niềm tự hào, cho dân tộc, cho tình người chứ không phải cho bất kì mục đích vụ lợi nào khác. 
Trong suốt buổi lễ, phần mà mình thích nhất có lẽ là lúc mà hoạt cảnh 3 vận động viên nước ngoài bước lên bậc thang, chuẩn bị cất cánh rời khỏi Trung Quốc. Rồi họ ngừng lại, mở cuộn giấy ra, nhìn vào trong ấy rồi lại hướng mắt lên trời, nơi những hình ảnh của 16 ngày qua đang từ từ hiện về. Trong ánh mắt của họ là một sự lưu luyến, nhớ nhung và tiếc nuối. Có lẽ ai cũng vậy. Họ ước mình được sống mãi trong tình bè bạn, hữu nghị thân ái cũng như trong không khí sôi nổi cạnh tranh mà ấm áp tình nhân loại.
Quả thật, quá khó để nói lời chia tay.



Thứ Hai, 18 tháng 8, 2008

Một ngày thứ hai

Hôm nay, mình lăn lội xuống tới nhà sách Xuân Thu ở đường Đồng Khởi để mua cuốn từ điển. Mệt muốn nhừ xương. 
Đúng mười hai giờ trưa, mình đi vô nhà sách (dẹp qua cái phương tiện đã giúp mình đến nơi, cộng nhiều chuyện mà mình thấy trong nhà sách, kể đã miệng rồi). Ôi mèn ơi, nào giờ mới thấy cái nhà sách bự tổ chảng mà bán toàn sách ngoại văn. Mà vì sách ngoại, nên giá cũng cao ngất ngưởng. Mình đi ở trỏng, nhìn giá mà phát sợ. Quơ đại vài cuốn chắc cũng lên đến mấy triệu. Cách còn lại là "coi cọp", nhưng thiệt tình sách toàn tiếng Anh, coi cọp được cũng là một chuyện đáng để đánh đổi cho việc mua sách. Mình lấy có cuốn từ điển, hai cuốn truyện (về đặng dịch) mà hết ba trăm mấy. 
Kể như vậy là mình lược hết mấy giây phút đói rả ruột, trời mưa dầm dề, mấy chuyện tức cười trong nhà sách. Thôi vậy.


Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2008

Mưa

Chiều ngày hôm nay trời mưa. Lớn đến nỗi mình ướt nhẹp. Mưa này chẳng buồn tý nào, chỉ làm mình bực vì đi ra đường mà chẳng thèm đem theo áo mưa, kết quả là gì thì khỏi cần phải nói. Về đến nhà, tắm rửa xong mình vác cái điện thoại ra, vừa coi hài, vừa ăn cháo gà (cúng 16 Âm lịch), vừa chụp hình mưa. 
Mưa rả rích đến tối, đến ngay lúc này (lúc mà mình ngồi gõ lộc cộc cho blog nè). Mình lại chụp tiếp....

Vườn lan nhìn trong mưa

Bậc thềm đầy nước trước nhà

Từ trong sân nhìn ra dưới ánh đèn đường

Nhìn lên trên ánh đèn

Nhìn chán, vô nhà nhìn góc học tập của mình còn chán hơn




Thứ Năm, 14 tháng 8, 2008

Vật Lý ơi!!!

Hôm bữa đi học bù Lý đúng thiệt là một ngày xui tận mạng. Trời đất ơi, đúng là với những kẻ mình không ưa thì mình cứ gặp hoài. Ngày hôm ấy, sáng học bù 3 tiết, chiều ổng bắt bù thêm 3 tiết nữa, lát sau học thêm 2 tiết. Tổng cộng ngày hôm đó mình học TÁM tiết Lý. TRỜI ĐẤT ƠI!!! Ngộ độc Vật Lý trầm trọng.

Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2008

Tối ngồi viết blog


Ai chà, những tưởng khi đã nối mạng rồi thì cái blog của mình sẽ đầy đủ hơn, hay ho hơn, hoá ra chẳng phải vậy. Có lẽ nó là cái blog đầy ấp cảm xúc, và chỉ khi nào trong đầu mình hiện lên đủ thứ cảm xúc thì nó với thật sự bớt quạnh hiu. Nhưng dù sao, nếu không có bài viết nào ra trò thì cũng nên ghi chú cái gì đó, coi như là có cái ra cái vô. Uh, để coi ngày hôm nay mình đã làm được gì? Cũng khá khẩm lắm chứ. Nguyên buổi chiều ngồi ở nhà soạn bài tập trắc nghiệm AV để ôn cho tụi bạn, được 300 câu, mừng muốn chết. Nhưng khi mình ở nhà soạn bài như thế này thì lại kéo theo một hệ luỵ (đó là theo mọi người trong nhà nói), đó chính là trời đổ mưa lia chia. Mà cũng ngộ thiệt, cứ hôm nào mình ở nhà thì y như rằng hôm ấy trời có mưa, không ít thì nhiều. Thôi thì đành vậy, trời mưa cứ mặc trời mưa. “Mưa lớn lên đi ai… buồn biết liền”. À, tiếp câu chuyện chớ. Nguyên buổi chiều từ khoảng 4 giờ mấy trở đi, mình ngồi ngoài tiệm bột chiên (chơi và phụ công chuyện trong quán). Xui rủi thế nào, bữa nay mình làm người tốt không đúng lúc, quán vắng teo (hông biết có phải tại mình không). Mô phật!

Thôi, nhiêu đó đủ chuyện tầm phào rồi. Ngày mai còn phải đi học bù Lý của thầy Nở (3 tiết). Ôi trời ơi! Chiều lại học thêm ổng 2 tiết nữa. Tổng cộng ngày mai gặp thầy Nở 5 tiết! (Những kẻ ta không ưa thì vẫn thường hay gặp hoài như vậy).

Cái thời khoá biểu cho hôm nay và toàn bộ ngày mai có lẽ vậy là xong. Giờ mình muốn làm một công việc gì đó mang tính chất văn học chút xíu. À, cái truyện ngắn định viết! Cái đề tài này không mới, theo mình nghĩ là có người đã chạm đến nó rồi. Nhưng không sao, cứ thử xem. “Văn nào mà chẳng là văn” (Câu này trích nguyên văn không-chỉnh-sửa của Lý Lan).




Chiều, chiều rồi. Những tia ráng chiều chiếu thẳng xuống mặt đất, cây cối nhà cửa và mọi thứ. Cái thời khắc ngày tàn này hay làm còn người ta buâng khuâng vơ vẫn nghĩ. Ừ, có lẽ vậy. Ai mà không bận làm việc gì, rảnh tay rảnh chân thì thế nào cũng ngồi đó nhìn trời nhìn đất mà suy nghĩ vẩn vơ về đủ thứ chuyện.

Ngay kia thôi, phía cái ghế đá trước ngôi nhà to và đẹp nhất xóm, có một người phụ nữ đang ngồi ngắm bầu trời vào buổi chiều tà, và dám chắc là bà ta đang suy nghĩ về cái gì đó. Nhưng biết chính xác là cái gì thì hơi khó. Mà, có lẽ cái điều đó phải làm cho bà vui ghê lắm, bởi cứ lâu lâu bà lại mỉm miệng cười, vẻ mãn nguyện hiện rõ. Nhìn bà, cứ tưởng là con gái mười tám đang ngồi nhớ người yêu…

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2008

Ghi

Máy nhà đã chính thức nối mạng hôm 6 tháng 8. Hi vọng giờ đây mình có thể dễ dàng chăm sóc cái blog này hơn, cũng như dễ dàng làm nhiều chuyện khác nữa.
Mà nói chung, lớp 12 rồi, lo học, còn mạng thì từ từ cũng được. Mong là mình còn nhiều cảm xúc để viết.
Cái truyện ngắn vẫn chưa đặt bút viết được dòng nào cả.

Chủ Nhật, 3 tháng 8, 2008

Lại nói tùm lum...

Nhà mình mới đăng kí nối mạng, hổm rày lại hông có thời gian đi tiệm net, nên cái blog buồn hiu. Giờ hơi rảnh, bắt đầu viết lại.
Chuyện học vẫn cứ bù đầu bù cổ, học bù lai chia, cả tuần lễ mà bữa nào cũng 5 tiết, bài tập quá trời, từ giờ tới cuối năm chắc mình sụt thêm 9 kí nữa.
Đó là cái chuyện học hành với blog này blog nọ. Bữa nay lò mò lên, thấy có 2 cái nhận xét, mừng quá. Cái đầu tiên đọc hổng hỉu gì ráo. Cái thứ hai... Cám ơn. Ít ra thì cũng còn có người nào khác ngoài mình đọc blog của mình --> có thêm hứng thú mà viết. Thôi, đang ngồi viết mà con nhỏ đệ tử hối quá, phải về. Tối nay rảnh thì mình viết tiếp, không thì thoi. (À quên, có cái truyện ngắn đang ấp ủ, dự định viết)

Thứ Tư, 23 tháng 7, 2008

Viết blog...


Lâu lắm rồi mới viết blog lại. Nhưng giờ cũng chẳng biết viết gì nhiều. Mấy dòng này mình ghi có lẽ là để tự nhắc nhở rằng ta chưa bỏ viết blog đâu. Thiệt tình đã nhiều lần lên mạng, mình ghé qua blog coi, nhưng làm biếng viết kinh khủng. Chuyện thì nhiều nhưng không biết viết ra sao và cũng làm biếng nữa. Nói chung mọi sự đều chán hết. Bắt đầu năm lớp 12 với tùm lum chuyện. Chưa gì mà học muốn gần chết. Nhưng nói chung học trong cái không khí không-bị-áp-lực-kiểm-tra này mình cảm thấy thoải mái hơn, giờ tự nhiên thấy có cảm tình với môn Vật lý (ai quen mình thì mới biết chuyện này có ý nghĩa như thế nào). Thôi từ từ rồi viết tiếp, giờ lại làm biếng nữa.
(À, chắc tại cái máy vi tính bị hư nên làm biếng chăng?)

Thứ Sáu, 27 tháng 6, 2008

Cuộc sống cần lắm quan tâm...

Cuộc sống này, trong mọi mối quan hệ tình cảm, có lẽ đều cần nhiều sự quan tâm. Bạn bè, cha ẹm, con cái, anh chị em... hết thảy đều cần những sự quan tâm tự người khác. Ai có thể sống mà không cần quan tâm chăm sóc? Đó có lẽ là thứ kì diệu mà vạn vật dành cho nhau.
Thế nhưng có phải chăng sự quan tâm chỉ cần đến từ một phía là đủ? Không ai có thể sống thoải mái vui vẻ khi chỉ quan tâm đến người khác mà không được bất kì ai đó quan tâm. Phải, không ai cả. Bởi tất cả chúng ta đều là con người, không ai là thần thánh cả. Và đó là một nhu cầu của cuộc sống, sống vui vẻ thoải mái. Sự quan tâm hai chiều là một liều thuốc thần dược cho cuộc sống con người.
Ngày nay, con người ta bỏ ra quá nhiều thời gian để làm đủ thứ việc, nhưng lại chẳng đủ thời gian quan tâm đến một ai. Có những người, chỉ toàn nhận được sự quan tâm của người khác mà chẳng khi nào trả lại. Người ta nói, tình cảm là thứ cho đi mà không cần nhận lại, nhưng thực tế có phải như vậy không? Mấy ai biết được, mỗi con người đều rất cần tình cảm từ người khác, dù cho bên ngoài trông họ có thế nào đi nữa. Bởi cuộc sống cần lắm quan tâm.

Thứ Tư, 25 tháng 6, 2008

Đứa bé - Little child

Mình tình cờ nghe được bài tiếng Anh của ca khúc nổi tiếng và đầy ý nghĩa "Đứa bé" - "Little child". Đây là một ca khúc hay và xúc động, mình cứ nghe đi nghe lại và tập hát cho bằng được. Giờ mình để lên đây để mỗi lần lên mạng có thể nghe lại.
Em đi trong đêm, tìm kiếm một tia sáng, tìm ai đó thắp sáng những vì sao để đưa em đến một nơi xa thẳm.Em bước đi cô độc một mình, bước đi như chẳng ai biết đến em. Em chẳng là ai, nhưng điều đó không có nghĩa là chẳng ai trên đời này quan tâm đến em.Không ai đã từng tồn tại được trong con đường đời này, và em đã phải chiến đấu cho cuộc sống của mình, đẻ được bình an, được thương yêu, được tồn tại.Những giọt nước mắt của em rơi trên con đường đen tối nơi em ngủ, hoà vào bụi như những viên kim cương, như hòn ngọc sáng không ai có được.Hãy lau khô những giọt nước mắt, hãy trao em tình thương, trao em cuộc sống để em có được niềm vui của nụ cười.Và hãy lau khô những giọt nước mắt, giúp em thoát khỏi cơn đói, thoát khỏi đớn đau, bởi em chính là trái tim dân tộc Việt Nam.
He walks in the night, looking for the light,
For someone to show the star,
That will take him to a place
That seems so far
He walks alone, he is left out in the unknown,
He’s nobody, ain’t got nobody In this world who cares for him
No ones could ever survive
To this way of life And yet he fights for his rights
To be safe, to be loved, to exist
The tears he cries In the dark street where he lies
Roll in the dust like diamonds and pearls,
No one will ever find
dry the tears
give them love
give them life
for the joy of a smile
And dry those tears
stop the hunger and the pain
for they are the heart of Vietnam

Chúc mừng sinh nhật

Hôm nay, 26-06-2008, chúc mừng sinh nhật.

Thứ Sáu, 20 tháng 6, 2008

Không biết

Trên đời này, thường con người ta không dễ gì từ bỏ những gì tốt đẹp, tuyệt vời vốn đã từng thuộc về mình. Ta không biết rằng mình có còn đủ khả năng để níu giữ điều đó nữa hay không, ta bối rối không biết điều đó đã thực sự mất hay chưa. Dù cái thực tế có thế nào đi chăng nữa, trong thâm tâm, ta vẫn cầu cho đó chỉ là giấc mơ, rằng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp. Ta không chấp nhận việc mất đi điều đó, bởi nếu chấp nhận thì đó sẽ là một nỗi đau khôn tả, cũng như là một sự thật tàn nhẫn.
Đối với tôi, sự việc có lẽ cũng tương tự thế. Mất đi một cái quá khứ tươi đẹp như vậy phải chăng là một điều tàn nhẫn và khó chấp nhận? Bởi, đôi lúc những hình ảnh, kỉ niệm vẫn hiện về như thách thức cũng như níu kéo. Tôi cố gắng nghĩ, nghĩ theo nhiều hướng khác nhau, cố tìm cho mình một lời giải đáp thích hợp nhất, ít đau lòng nhất. Nhưng thực tế mọi việc diễn ra như thế nào thì tôi không biết, tôi chấp nhận mình không biết.
Và giờ đây, tôi vẫn không biết.

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2008

Công bằng

15.06.2008

Quy tắc sống của cuộc đời với tôi hình như là sự công bằng. Bất cứ trong chuyện gì và hoàn cảnh nào thì người cho đi cũng nên nhận lại xứng đáng với cái họ đã bỏ ra. Dù tốt dù xấu, dù ít dù nhiều, thì cái đáp lại chính là phần nào sự quan tâm mà cuộc sống dành cho mỗi con người.
Thế nhưng liệu trên đời này có sự công bằng tuyệt đối? Và đâu phải những ai bỏ ra cái gì đó thì đều nhận lại được một kết quả tương xứng. Lúc nào tôi cũng nghĩ vậy. Đó chẳng phải là một lý thuyết hay ho mà tôi vắt óc suy nghĩ, cũng chẳng phải là một luận điểm mới mẻ mà tôi tình cờ đọc được ở đâu đó. Bởi, chính xác thì những điều ấy đã thực sự diễn ra với tôi, cũng như đối với nhiều người khác. Rất nhiều lúc tôi thầm nghĩ, “Cuộc đời thật sự bất công quá!” Tại sao những công sức, tình cảm mà mình đã bỏ ra chẳng được đáp lại một cách xứng đáng? Tại sao mình lại phải chịu đựng nỗi buồn trong khi cái mình muốn mang đến cho người khác là niềm vui? Tại sao…? Nhiều và nhiều câu hỏi luẩn quẩn trong đầu tôi. Nhưng, tôi chẳng hề trách cuộc sống, cuộc đời này, mà thực ra thì tôi cũng chẳng trách ai cả. Bởi, ít ra thì qua mỗi lần như vậy tôi lại rút ra cho mình một kinh nghiệm, kinh nghiệm đã qua trải nghiệm. Và hơn thế nữa là cái nhìn đúng về một con người, một nhân cách và một tình cảm.
Vậy thực ra, trên đời này có sự công bằng không?

Lại tình bạn

Nói về tình bạn thì nghĩ thế nào cho đúng nhỉ? Trên đời này có nhiều thứ tình cảm, và tình bạn là một trong số đó. Có lẽ do số phận hay do tự bản thân tính cách đã khiến tôi là một kẻ tôn thờ tình bạn. Nhưng mặc nhiên, từ trước đến giờ tôi chưa hề có một tình bạn nào đúng nghĩa cũng như chưa tìm thấy một định nghĩa nào hoàn toàn đúng cho nó.
Có hay không một tình bạn đẹp trên đời? Nhiều lần tôi tự đặt cho mình câu hỏi đó để rồi boăn khoăn không biết trả lời. Thế nào là đúng? Thế nào là sai? Làm sao để có được tình bạn?... Bao nhiêu là câu hỏi. Có thể tôi tự mình không muốn thấy lời đáp, hay không tìm ra được, nhưng đâu biết chừng là chẳng có một lời giải đáp nào đúng và cụ thể hoàn toàn cả. Mỗi con người, mỗi một tình bạn đều cần những cách cư xử riêng biệt, đặc thù không nhầm lẫn.
Hôm trước, tôi mua đĩa phim Đôrêmon về coi. Dù không còn trong cái tuổi thiếu nhi nữa nhưng tôi vẫn thích xem cả bộ truyện lẫn bộ phim hoạt hình này. Bởi trong đó có một tình bạn thật hay và thật cao đẹp. Có thể là mỗi tình bạn có nhưng cách cư xử khác nhau, nhưng dường như chúng vẫn có một công thức chung mà khi làm sai cái công thức đó thì chẳng thể nào thành công được. Những nhân vật được tưởng tượng ra, được tác giả gắn vào nhưng cuộc phiêu lưu mà ta biết chắc rằng kết quả là có hậu. Thế nhưng dù biết như vậy thì ta vẫn thấy truyện hay và có ý nghĩa. Cái tình bạn mới ngây thơ, trong sáng nhưng cao đẹp biết bao. Tôi ước gì mình được như họ, những nhân vật thật tuyệt vời.

Chủ Nhật, 8 tháng 6, 2008

Tình bạn

Tình bạn là gì? Nhiều lúc mình boăn khoăn tự hỏi không biết thế nào là tình bạn, và làm thế nào để có được tình bạn. Có lúc, tưởng chừng như mình đã nắm được trong tay, đã đạt được cái mà có khi cả đời kẻ khác vẫn chưa có được. Mình cứ mãn nguyện, tự tin, để rồi thất vọng. Thực tế, có chăng tình bạn đúng nghĩa ở trên đời, hay đó là sự ham thích, thoả mãn, vụ lợi. Mình đã từng tin nhiều vào tình bạn, thậm chí là tôn thờ tình bạn. Thế nhưng liệu sau này mình có còn tin được vào tình bạn nữa không? Chẳng biết có phải mình đang dùng cái nhìn bi quan nhất thời để áp đặt vào mọi vật không, nhưng sao mình lại thấy thất vọng quá. Thực tế ra, mình có bạn nhiều và không phải đây là lần đầu tiên mình đứng trước cái ngưỡng mất đi tình bạn. Nhưng, con người ta đâu dễ gì cho qua cái mà mình đã dành hết tâm huyết, tình cảm vào.

Giờ đây chẳng biết làm thế nào là đúng, thế nào là sai. Cũng chẳng biết cư xử như thế nào cho đúng đắn và phù hợp. Đây có phải chăng là một bài học hay một cú sốc. Con người ta nên biết đứng lên sau khi bị vấp ngã, nhưng điều quan trọng là người đó có đủ tự tin để đứng lên không. Không biết trên đời này có tình bạn không?

Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2008

Lại Câu lạc bộ

Mình tưởng khi giao CLB lại cho tụi nhỏ, với cái quyết tâm rực lửa như thế, mình sẽ thấy cả một cuộc đổi thay. Ừ, mà đổi thay thiệt. Buổi ra mắt đầu tiên, chưa phải là sinh hoạt, chỉ là cho BCN mới thực tập một cách rõ ràng đàng hoàng cụ thể cách hướng dẫn một chương trình, lại có thêm hai thành viên mới. Xui rủi thế nào, hôm ấy nhỏ Ngọc bị bệnh, không nói được, nhỏ Thuỷ bận học, nhỏ Vi đi khám bệnh, thế là chỉ còn mình thằng Hậu chèo chống. Nó đã rất cố gắng (mình nghĩ vậy) chèo chông con thuyền CLB qua từng phần trò chơi, vượt qua nhiều sóng lớn thác gềnh và cuối cùng là... chìm nghỉm. (Mình không muốn kể thêm hay bàn luận gì về cái vấn đề chìm nghỉm này, bởi thứ nhất - không còn biết phải nói gì, thứ nhì - nói càng bực thêm).
Thế là đứng trước tình thế đó, BCN cả mới lẫn củ họp kiểm điểm thằng Hậu, buổi họp diễn ra với nhiều ý kiến đóng góp phê bình cho thằng Hậu - kẻ mà lúc cuộc họp diễn ra đang ngồi ngoài quán trái cây dĩa ăn uống rồi chạy đi chơi games.
Đứng trước tình hình có nguy cơ phải dẹp tiệm CLB, Vân An quyết định đào tạo lại mấy chủ nhiêm mới. Thế là một cái thời khoá biểu kín mít được đề ra, học sáng 2 tiếng rưỡi, chiều 2 tiếng từ thứ hai đến thứ sáu với hai môn Ngữ pháp Nâng cao và Nói. Và mặc dù người đề ra khoá học là nhỏ An, kẻ cực khổ dạy lại là mình. Và khoá học cũng chỉ có đúng 2 chủ nhiệm mới cộng với một chủ nhiệm thực tập, so với danh sách đưa ra là thiếu hai.Kết khoá học, cả ba học viên đều tốt nghiệp, xếp loại TRUNG BÌNH.
Mô phật.

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2008

Đứa con tinh thần

Vậy là mình đã trao đứa con tinh thần lại cho người khác rồi. Buổi lễ Tổng kết cuối năm kết thúc, mọi người vui vẻ chụp hình, cười nói, dọn dẹp. Mình cũng vui vẻ, vậy là từ nay ngoài mình ra đã có người khác lo cho CLB. Và hình như họ vẫn nhớ tới mình, những người cùng đồng hành với CLB trong năm vừa qua, như là người sáng lập và duy trì CLB. Giờ đây, mình hi vọng sẽ thấy được sự nỗ lực, cố gắng và kết quả của những người kế nhiệm.
Hôm bữa, lúc dạy lớp chủ nhiệm, tụi nó nói, "Chủ Nhật này là anh Vũ giao con cho người khác nuôi rồi. Nhưng nhớ vô sinh hoạt để coi người ta nuôi con mình ra sao nghen!" Mình cứ tưởng lúc trao công việc chủ nhiệm lại cho tụi nó mình sẽ buồn lắm. Ai dè, lúc đó mình không hề buồn, vì bây giờ công việc CLB không còn là của riêng mình nữa, hơn thế, mình vẫn có thể lo cho CLB, giúp tụi nó mà không cần phải là chủ nhiệm. Ít ra thì vẫn còn có người nhớ tới mình mà.
Mình mong sẽ thấy đứa con tinh thần ngày càng phát triển.


Hình lễ tổng kết mình chưa có nên đăng đại lên đây tấm hình hôm làm lễ ra mắt.

Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2008

Shining friends

Hôm bữa mình lên mạng, tình cờ nghe được bài hát này, thấy hay và ý nhĩa nên gặp đứa nào cũng gởi. Giờ viết blog được rồi thì đăng lên, để dành lâu lâu nghe.

Cả hai tuần qua

Giải thích này kia kia nọ cho xong cái lý do, giờ thì tới cái này.Cả hai tuần qua, tưởng là sẽ được cái khoảng vui vẻ của thời gian sau thi, ai dè né cái này thì trúng cái kia. Tâm trạng mình buồn quá trời buồn, không vui ngay từ cái ngày đầu tiên, nó nói như tạt nguyên xô nước lạnh kèm đá cục vô mặt mình. Không sao, dù buồn nhưng ráng chịu. Từ đó tới nay gần tròn hai tuần, mọi sự tiến triển có khả quan chút xíu, nhưng không sao, có còn hơn không. Mình đang chờ đợi kết quả, khi nào có thì viết blog tiếp.

Blog

Lâu lắm rồi mới viết blog, cũng tại không có thời gian, không có tâm trạng, làm biếng và nhất là gần đây không trang blogspot nào truy cập được. Mình đã lang thang trên mạng cả mấy tiếng đồng hồ, đọc đi đọc lại, tìm cho cái blog của mình một tên miền mới. Thử đi thử lại, chọn tới chọn lui, cũng truy cập vài lần (kết quả là không được), rốt cục cái địa chỉ http://ghichep.rap.vn cũng đã chịu hoạt động. Không biết là hết thời kì hư hay do gì, nhưng truy cập được là mừng rồi.

Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2008

Thi xong!

Vừa mới thi xong, khoẻ gì đâu. Dù kết quả thi không được phấn khởi cho lắm, nhưng mọi thứứ đều đã qua.
Lên mạng nghe bài hát này:


Chiều nay thằng nhóc Út rủ đi thả diều.

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2008

Donna Donna

Bài hát này nghe hay, tuy không hiểu ý nghĩa là gì (hay có lẽ chưa hiểu đúng)

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2008

Chiều lộng gió

Những ngày gần thi, chúng tôi, Trang, Khánh, Thức và tôi cùng vào trường học bài. Đứa thì cần sự yên tĩnh ở trường, đứa lại không thích ở nhà, lại có đứa vô trường vì có người dò bài cho. Tất cả chúng tôi đi khắp nơi trong trường, lúc thì ở Văn phòng Đoàn, lúc xuống lớp, có khi lại qua hội trường, miễn là làm sao có chỗ để học bài. Nhưng, cả đám đều rất thích môt chỗ mà khoảng 5 giờ chiều nào chúng tôi cũng đến, đó là máng xối trên nóc hội trường. Cái máng xối đó rộng, đánh vòng một đầu phía bên này khu văn phòng, lại chỉ cần leo lên lầu hai là có thể qua được nên nó hiển nhiên trở thành nơi ngồi lý tưởng của bọn tôi. Ngồi trên ấy, gió thổi lồng lộng, tưởng chừng như mình đang bay trên bầu trời, cảm giác thật đặc biệt. Một lần trèo lên, vừa có gió mát, vừa có thể nhìn bao quát cả trường từ trên cao, lại có thể ngăm được bầu trời lúc về chiều từ một vị trí đặc biệt. Hôm trước, đứng trên ấy, nhỏ Trang cứ hát lớn "I can fly, I'm proud that I can fly...." còn hôm nay, tôi lại muốn "...I'm on the top of the world....". Quả thật, còn gì vui sướng hơn bằng được tận hưởng những buổi chiều lộng gió bên những người bạn thân.

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2008

Lời thề!

4h 59', gió lộng trời xanh, chẳng phải hôm qua, không phải ngày mai, có hai lời thề mãi mãi.
(Tôi tin là thật)

Hai!

Hai này! Lẹ lên Hai! Hai!

Tôi tin đó là thật.

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2008

Chiều thứ sáu

Chiều thứ sáu, hông biết vì lý do gì mà cả đám trong lớp ở lại hông chịu về. Mình ở lại vì lý do là không có ma nào thèm ra rước về (vì nhiều sự cố, lý do mà hồi trưa xe đạp bị hư, nên phải tự thân vận động). Ngồi nói dóc, nói nhăng, nói cuội với mấy đứa bạn một lúc thì tui nó lôi đâu ra một con diều, rồi cả đám rủ xuống ruộng thả chơi. Mình, dù không có xe đạp vẫn vô cùng ham hố (bản tánh không chừa), liền mượn xe nhỏ Trang, bu theo tụi nó. Trời chiều, chạy đường ruộng mát phải biết, quả là vui. Gần đến cầu, cả đám dựng xe lại rồi bắt đầu thả diều. Thật là có đi mới biết cảm giác, mấy ngày thi cử này thì dễ gì mà được những giây phút thế này. Với lại, đứng giữa đồng ruộng vào buổi trời chiều lồng lộng gió tự nhiên cảm thấy lòng thanh thản lạ. Đi vòng vòng chơi thấy đạ thiệt. Nhỏ Chi nói đi chơi vậy khỏe hơn vào tiệm net nóng bức gấp mấy lần. Vừa thả xong con diều, tụi nó biểu cột lại, băng qua kênh vô ruộng chơi. Cả bầy mon men bò vô, tự nhiên thằng Muối, thằng Dũng với lại thằng Tài kéo nhau đi ăn cắp mía. Bẻ được có mấy cây nhỏ xíu cả bầy cắm đầu chạy như ma đuổi. Ra khỏi vòng nguy hiểm, tui tui thong tha vừa đi bộ vừa găm mía. Quả thật một lần đi chân không trên cỏ dọc bờ ruộng mới thấy cái cảm giác hay. Thanh thản đến kì cục lạ thường.
R a đến đường rồi tụi tui còn chơi giỡn tới tối (trăng lên) mới về. Một buổi chiều vui.

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2008

Mai thi rồi

Mai thi rồi, giờ còn ngồi đây viết blog, hổng biết ghi gì cũng ráng mà ghi. Nguyên buổi chiều nay đâu có học hành gì. Thầy biểu nghỉ ngơi cho thoải mái mai thi. Vậy là đi vòng vòng phá tụi nó. Giờờ ngồi đây. Không biết mai ra sao nhưng cũng phải cố hết sức.

Thứ Ba, 1 tháng 4, 2008

Bình thường rồi!!!

Mọi thứ đã trở lại bình thường, trong tâm trí thôi, chứ công việc thì thay đổi chóng mặt.
I love all my close friends (and my new brother (especially)).

Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2008

Gì đây...?

"Tôi buồn không hiểu vì sao tôi buồn"
Mình chớt nhớ đến cậu thơ này, không biết của ai nhưng lại thấy nó hơi đúng. Quả thật, cái buồn đến mà chẳng hiểu vì sao lại như vậy. Vẫn là cảm xúc vu vơ chăng? Hay là cái gì đó thâm tâm ta biết nhưng lại cố tình giấu mất. Cái cảm giác này làm mình cảm thật cô đơn, cô đơn ghê gớm. Chỉ muốn nói nhiều, trút ra hết nhưng lại không dám trút, không dám nói. Nó lấp lửng, lúc này, lúc khác quá mơ hồ và không hề rõ ràng. Cảm giác ghen tị chăng? Cảm giác cần được quan tâm hay cần được nói chuyện? Nó xuất phát từ tình bạn, tình thương hay là gì? Không biết! Hay có lẽ biết mà không nói.

Thứ Năm, 27 tháng 3, 2008

Chiều...

26.03.08
Có những buổi chiều nó ở lại trường, dù ngày hôm ấy không có học hành bận rộn gì cả. Nó ham học, thích trường hay trốn việc nhà? Chẳng biết. Nhưng từ những buổi ở lại trường ấy, nó chợt nhận ra những cái hay của những hoạt động sau giờ học ở trường. Những thứ vẫn sôi động diễn ra khi ngày gần tắt, những hoạt động mà bình thường thì lẽ ra không nên thuộc về một buổi chiều hôm. Nhưng ngày này qua ngày nọ, những buổi chiều trường học có lẽ lại cần những lớp học võ, những trận đá banh, những đứa học trò ở lại học thêm hay những trận bóng chuyền.
Có ở lại, có đi vòng quanh trường mới thấy được cái cảm giác là lạ, sương sướng ấy. Nó, bình thường vẫn thích cưỡi xe đạp chạy khắp sân trường (việc mà bình thường không thể lám được ), tận hưởng cái cảm giác đặc biệt ngoài những cơn gió mát. Tự nhiên thấy thoải mái, tự do lạ kì. Cảm giác ấy khó mà diễn tả một cách dễ dàng, chỉ biết là nó rất đặc biệt.

Những món quà quý

24.03.08
Tôi có cảm giác mỗi một người bạn là một món quà mà mình nhận được. Dù món quà ấy ta có hài lòng không, có vui thích hay thất vọng khi biết được cái gì ở bên trong lớp giấy gói, thì có lẽ ta vẫn thầm cảm ơn người nào đó đã tặng cho ta. Hơn thế nữa, đối với tôi, mỗi người bạn thân lại là một món quà vĩ đại, và dù còn hay mất, thì tôi cũng sung sướng vì đã được sở hữu món quà ấy.
Quả thật, có những khoảng, ta xem một số vật là tầm thường, số khác lại quan trọng. Nhưng rồi đến một lúc nào đó, mọi thứ thay đổi (hay cũng có thể là chính ta hay đổi), những thứ tầm thường nhỏ bé bỗng chốc lại trở nên quý giá, đẹp đẽ, nồng ấm. Ngược lại, những thứ mà ta xem giá trị giờ lại trở nên vô ích, không đáng giá như chính mối dây liên hệ giữa người chủ của nó và ta cũng đang mờ dần. Ấy là do sự nhận thức khác biệt của ta, hay chính là sự thay đổi của cuộc sống, của hoàn cảnh? Hay tất cả chúng? Vậy tình bạn có thay đổi không? Cảm xúc, suy nghĩ, ấn tượng, quan niệm phải chăng cũng thay đổi? Hay là do càng lớn, người ta lại càng thấy được những con người phù hợp với cách sống, cách suy nghĩ của mình? Và những con người có cùng sợi dây vô hình ấy thì ngày càng xích lại gần nhau, và trao cho nhau món quà vĩ đại của tình bạn. Phải chăng…?

Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2008

Uh, vậy đó

Hai đứa cọc cạch chạy trên chiếc xe đạp. Lúc này trời chiều, đã gần 5 giờ, mặt trời hình như khuất bóng sau bụi tầm vong. Tôi chở nó đi học thêm Toán. Hình như bữa nào cũng vậy. Tôi mới quen nó chừng mấy tháng mà thân lắm.
Đang chạy, thằng nhóc bỗng nói, “Anh V, sao trên đời này có nhiều người vô cảm quá hén, thấy người ta bị như vậy mà không có chút…ơ… cảm xúc nào hết.” Nghe nó nói, tôi biết ngay là chuyện quyên góp cho một người bạn trong lớp tôi. Bạn đó bị bệnh nặng, nhà không có khả năng chi trả nên chúng tôi quyết định quyên góp trong trường để giúp. Thằng nhóc này là Bí thư Đoàn lớp nó, có lẽ thế mà nó nói vậy. Tôi hỏi, “Sao nhóc nói vậy?” Nó trả lời, “Thì trong lớp em chứ đâu. Mấy người như vậy… lỡ mai mốt họ bị hoạn nạn, thì ai sẽ lo cho họ.” Nó nói vẻ bực tức, kèm với cái cảm tưởng ‘cho đáng đời tụi bây’. Tôi liền hỏi, “Vậy chứ nếu là nhóc, thì nhóc có lo cho họ không?” Tôi hỏi mà biết chắc là nó sẽ không trả lời. Thằng nhóc chỉ ậm ừ. Tôi biết là nó định nói là sẽ không, nhưng thâm tâm thì lại thấy tội nghiệp, ai cũng vậy thôi. “Nếu mình thấy họ như vậy mà không lo, thì thành ra mình cũng vô cảm giống vậy thôi nhóc à, đúng không?” Thằng bé ậm ừ rồi trả lời tôi, “Đúng!” Rồi nó tiếp, “Uh, vậy đó…”
Tôi quẹo vào con đường nhỏ dẫn đến chỗ học của nó. Gió thổi ngang, thằng nhóc
cười, vẻ hồn nhiên hiện trên mặt….
Cái này đâu hẳn là truyện, nó chỉ là những gì đã thực sự xảy ra mà tôi muốn ghi lại. Với ý định gì, hay muốn thể hiện ý nghĩa gì thì có lẽ tôi không dám chắc. Mỗi người đọc cái gì thì lại có những liên tưởng, tưởng tượng và cảm xúc khác nhau. Tôi chắc vậy.
Nhắn: Nhóc có đọc thấy và có ý kiến gì thì cứứ trực tiếp mà nói, A sẽ đê đầu chịu hết.

Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2008

Giải tán?!!

Cảm giác bây giờ là gì nhỉ? Bực mình, buồn chán, muốn bỏ cuộc? Có lẽ tất cả đều đúng. Sinh hoạt kì này coi như là tệ nhất, ít người thèm tham dự nhất. Mình thèm bỏ cuộc thiệt. Vắng thưa! Tụi nó kéo đi chơi hết trơn, hổng đứa nào thèm sinh hoạt.

Lúc ra về mình nói "Chắc kì này nói thầy giải thể CLB quá, có đứa (hình như là thằng Thức) năn nỉ đừng có bỏ cuộc. Nhưng giờ biết làm sao hơn? Cứ chờ coi...

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2008

Ngày qua ngày, cảm xúc qua cảm xúc

12.03.08
(Tôi đề ngày 12 là vì dưới đây là những thứ đã ở trong ngày 12, dù được viết và đăng vào ngày nào đi nữa)
Mấy ngày nay có lẽ cảm xúc của tôi bị gì đó, mà nguyên nhân thì tôi đồ rằng là từ tùm lum thứ, hay vô số thứ, mà cũng có thể chẳng là thứ nào. Cảm xúc mà, ai biết được. Tôi cũng chỉ mơ hồ mà đoán thành văn cái cảm xúc của mình, nói thiệt, có nhiều lúc mình cảm là vậy, nhưng ghi ra là điều không thể nói là làm được.
Đôi lúc thấy buồn vô hạn, buồn không tả nỗi, chẳng biết cái lý do chính xác là gì (mà theo tôi đoán thì đó là do cảm xúc vẩn vơ gây nên). Lúc ấy giá mà có ai ngồi nói chuyện cho mình trút hết, hay đơn giản là chọt đúng mạch nói của mình, hẳn sẽ bớt. Nhưng cái thực tế đã qua là chẳng có ai. Mà cái buồn hình như lại càng thảm khi ở một mình hoặc không có ai mà nói chuyện. Trời ơi, nó khó tả lắm! Tự nhiên sợ đi ngủ. Bởi khi ấy là bước vào nơi chỉ có một mình, một tâm trí, một nỗi buồn. Cái buồn mà từ cảm xúc vẩn vơ bỗng chốc sẽ thực, sẽ rõ ràng và tấn công mạnh mẽ, tôi nghĩ thế. Quả thật, lúc ấy chỉ cần một đứa bạn thân để nói chuyện, về bất cứ chuyện gì. Tôi đã thử lên mạng, mở Yahoo ra, nhưng chẳng có ai. Lúc ấy ước gì mình biết một địa chỉ web mà chỉ cần gõ địa chỉ xong là có thể trút hết tất cả, nhưng hình như là không. Tôi ngồi ở khắp nơi trên thế giới mà lại cô độc đến lạ kì. Thế đấy!

Kí sự Bến Dược – Hành trình chỉ có một_Tập 1: Nguồn cơn sự việc

11.03.08
(Chẳng phải tôi bày đặt màu mè chia ra nhiều tập mà là vì mấy đứa bạn tôi sẽ vô cùng chán nản một cách làm biếng mà thốt lên hai tiếng “Trời ơi!” khi nhìn vào MỘT BÀI quá dài. Nói chung đây là chiêu tâm lý, chia một cục bự ra nhiều cục nhỏ ăn cho đỡ ngán.)
Cái chuyến đi Bến Dược này là xuất phát từ thầy Vũ. Bữa đó vì lý do vô cùng mang tính chất kĩ thuật nên tui vô tiết thầy trễ có nửa tiếng, bởi thế cho nên đã bỏ qua một thông báo mà đáng ra một kẻ ham hố và ham vui như tui đáng được biết. Đó là cô Liễu sẽ dẫn mấy người bạn Đức đang công tác xã hội ở Việt Nam về Củ Chi, mà cụ thể là đền Bến Dược chơi. Mà thầy thì chỉ biết tiếng Hoa, do đó trách nhiệm tiếp đón đương nhiên thầy giao cho CLB tiếng Anh tụi tui. (Vậy mà nhỏ Phương và An không nói với tui lấy một tiếng, thông tin mà tui biết là do lụm lặt từ hành lang) Lúc đầu, đâu có biết là khi nào dẫn xuống. rồi tới chừng thầy làm một cái rụp, không biết đâu là đâu. Tụi tui chạy nước rút lo dịch bài văn thuyết minh về đền Bến Dược làm hồi năm rồi qua tiếng Anh, rồi tranh thủ huấn luyện vài đứa (mà cái nỗ lực huấn luyện này sau đã trở thành công cốc).
Nói nghe thì có vẻ nghiêm trọng vậy, bởi đối với nhiều người thì chuyện nói dóc bằng tiếng Anh chả có gì là kì lạ lý thú cho lắm. Nhưng đối với cái CLB ở vùng miền quê mà chỉ cần ra đường thấy người nước ngoài là chỉ nhau coi thì chuyện ấy khác hẳn. Cả bọn xôn xao thấy rõ, chẳng gì thì cũng mang tiếng là giao lưu. Lại còn nghe đâu sẽ được hỗ trợ mớ tiền vận chuyển, mừng húm. Ngày này qua ngày nọ, rồi ngày nọ nữa, nhiều tin bất ngờ bỗng xuất hiện, quất vào mặt tụi tui, nào là vô cổng Bến Dược nay có vé, nào là sẽ chẳng có xu hỗ trợ nào hết, nào là… Ối trời, nản lòng?! Không hề!!! Chưa có cái đám nào sung như cái đám tụi tui. Mà trong đó cái nhóm sung nhứt thì quyết định đi xe đạp (gần hai-chục-cây-số chứ chẳng chơi), đám còn lại đòi đi xe buýt. Vậy là chúng tôi chia đội, chờ ngày khởi hành.

Giận hay không giận?

11.03.08
Ai cũng có lúc tức giận: giận người, giận vật, giận ông trời, giận vu vơ, giận vô cớ. Người biểu hiện ra mặt, người giấu trong lòng. Nhưng có lẽ là cùng chung cảm giác. Ai đã từng ở trong trường hợp muốn giận để gây sự chú ý của người khác? Có lẽ là tất cả. Người đó giận, hay làm ra vẻ giận để biểu hiện vẻ muốn được quan tâm để ý chăng? Đó có lẽ là tâm lý chung của đa số người, nhất là đối với những người mà chúng ta quan tâm đặc biệt. Đó không hẳn là bạn trai, bạn gái mà chỉ cần là bạn thân thôi cũng đủ. Ai đã từng rơi vào trường hợp là người giận thì hẳn kẻ đó rất rất muốn được xin lỗi, như sự biểu hiện của quan tâm. Thế thì đâu là nguyên nhân để người đó giận và kiếm cớ để giận? Nếu đi đúng như vấn đề đã nói thì ta hẳn biết, người này giận vì muốn được quan tâm thì hẳn nhiên là do người ấy cảm thấy mất mát hay bị bỏ rơi. Cái cảm giác ấy có lẽ đã đến với tất cả mọi người. Ví như hai người bạn chơi thân, rồi có một người bạn nữa xuất hiện, một trong hai người lập tức sẽ cảm thấy hụt hẫng, như thể mình bị bỏ rơi. Nghe sao giống như tình yêu! Không đâu, tình bạn cũng có điều đó đấy.
Cảm giác ấy ắt hẳn là khó chịu, nó như chi phối tâm trí người giận. Nhưng rồi nó sẽ qua thôi, và có lẽ là tốt hơn nếu người bị giận nhận thấy và có hành động đúng.
Mà hình như cảm giác giận ấy không dai dẳng đâu, không thể nào.
(Tặng bạn tôi, cả kẻ giận và kẻ bị giận.)

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2008

Chiều thứ năm

13.03.08
Bữa nay có lẽ bình thường hơn ngày hôm qua, đỡ bớt một phần tư tưỏng, suy nghĩ bất thường, hay có lẽ là mình cảm thấy vậy.

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2008

Chiều thứ tư

12.03.08
Bữa nay là một ngày đã khá bình thường lại trong cái chuỗi ngày đầy bất thường cả trong tâm trí lẫn ngoài hiện thực. Một ngày ít suy tưởng tùm lum hơn mọi ngày. Có lẽ vậy. Nhưng dhình như vẫn nhiều hơn bình thường. Nguyên nhân là gì thì,...

Thứ Bảy, 1 tháng 3, 2008

Nhắn nghe

Cái vụ truy cập hổng được này có lẽ là do trục trặc mạng gì đó, chứ tui thử nhiều chỗ lắm. Cũng như vừa nãy, mới coi được, rồi lại không, rồi lại được. Ối trời, thật là mệt.

Thứ Sáu, 29 tháng 2, 2008

Ái chà chà

Câu này mình viết hoài, nhưng không đổi được, "Lâu lắm rồi mới viết blog." Đúng là không có thời gian, vả lại, gần cả tháng nay làm gì mà không trang .blogspot nào truy cập được cả, bực mình phát bệnh. Cũng có lúc có ý muốn viết mà không có mạng nên nhịn, rồi tới chừng có mạng thì lại quên mất, thôi vậy.
Mình vừa mới xin được nối mạng, chắc cũng không còn lâu nữa. nhưng mà không biết có thời gian không, lại còn cái vụ Olimpic, mệt quá.

Thứ Sáu, 15 tháng 2, 2008

Có một chỗ...

Có một chỗ, nơi mà có năm người sinh sống. Có một người phụ nữ vô cùng khó tính sống ở đó, lại hay nói nhiều. Bà có thể than phiền về mọi thứ trong nhiều tiếng đồng hồ, là người kĩ lưỡng từng cái nhỏ nhặt, lại hay quát mắng. Cũng ở đó, lại có một người đàn ông khó tính không kém. Ông ta ít nói, nhưng lại lầm lì và có vẻ khó gần. Người này rất nóng tính, ai làm ông giận lên là lãnh đủ. Còn lại ba người kia là ba đứa nhỏ, hay phá phách, nhiều chuyện và có thể làm cả đống chuyện để hai người trên kia nổi xung thiên lên mà nện cho chúng vài cây, mắng cho chúng vài tiếng đồng hồ.
Cũng có một chỗ có năm người sinh sống. Cũng có một người phụ nữ ở đó, bà này luôn đảm đang làm mọi việc trong nhà, đôi khi lại hay nói đùa hoặc kể chuyện vui làm bốn người còn lại bò lăn ra cười. Và cũng lại có một người đàn ông siêng năng, luôn muốn làm mọi thứ xung quanh nhà ông đẹp đẽ hơn bằng cách chăm sóc, tưới tỉa chúng. Ông cũng là người vui tính, hay đùa giỡn cùng bốn người kia. Và ba người còn lại thì luôn biết phụ giúp hai người kia trong mọi công việc, cũng như cùng vui cùng buồn với họ.
Và hình như, hai chốn trên kia là một. Những người kia cộng đi cộng lại cũng chỉ có năm. Chỗ nào mà kì vậy? Nhà tôi đó.

Thứ Tư, 13 tháng 2, 2008

Muốn ghi gì thì ghi

13.02.08

Cái vị trí chỗ này đáng lẽ ra là cho hai cái bài viết vào đêm giao thưa của mình trong hai năm gần đây. Nhưng với cái lý do đơn giản là làm biếng đánh máy cho nên đến giờ này hai bài viết đó vẫn nằm im lìm trong cuốn sổ bìa đen và chịu cả mấy kí sách khác đè lên đầu. Thôi kệ, khi nào rảnh thì đăng, làm biếng quá. Có lẽ chỉ vậy, chứ nói chung thì mấy ngày đi học lại vẫn chưa thấy gì, chỉ thấy chán. Cuối tuần là kiểm tra rồi mà bài vở vẫn chưa đâu vào đâu hết ráo, giờ lại thêm cái vụ Olimpic, chắc tử ẹo sớm.

À, mà hôm trước (chính xác là hôm qua, vào buổi tối, chín giờ rưỡi), mình vừa đọc xong cuốn "Vương quốc bí mật" của Jane Johnson. Truyện cũng hay, viết hay, mình mà viết được vậy cũng là mừng. Mà sao tự nhiên đọc cuốn đó mình lại muốn viết một truyện dài nào đó ngaòi "Xứ ma", một truyện hoàn toàn đọc đáo và không dài hơn 300 trang giấy. Cứứ cố nuôi ý tưởng xem nào. Còn cái truyện "Xứ ma" thì vẫn cố nuôi nó từng ngày một, tuy nhiên phải biến đổi đôi chút.

À, mà dạo này (chính xác là từừ năm rồi, ngày nào thì mình không nhớ), cái ghi ngày tự động của blogger bị trễ một ngày. Cho nên, từ giờờ mình tựự ghi ngày là hay nhứt.

Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2008

Đọc thấy xúc động

Có một bài viết trên blog của Lý Lan, đọc thấy hay và xúc động lắm, viếtếtvềềngười nghèo, tên là "Mùng hai Tết".
Bà con nào có quan tâm thì đọc rồi comment thử nghen. Vô đây nè:
http://lylan.info

Thứ Ba, 5 tháng 2, 2008

Ba mươi Tết

Giờ này mình đang rảnh rang ngồi trong tiệm net, chat và lướt lướt trên mạng. Thiệt đúng là lên mạng mà không có mục đích thì mau chán thiệt.
Bây giờ đã là trưa ba mươi Tết, công chuyện xong hết trơn. Với cái thời tiết này, mình có ba lựa chọn, một là ngủ cho tới chiều đặng thức đón giao thừa; hai là ngồi coi truyền hình; cái cuối cùng là chạy long nhong hoặc lên mạng. Và đương nhiên là mình chọn cái cuối. Bởi mình không ưa ngủ vào lúc này, còn truyền hình thì hổng có gì coi hết. Thôi vậy.

Cám ơn

Cám ơn cô Lý Lan đã đọc và để lại nhận xét trên blog của con. Thiệt tình là rất vui khi thấy blog của mình có người đọc và nhận xét, mà người đó lại là cô. Cảm ơn về lời chúc tốt lành của cô.

Ghi vài điều trước khi Tết đến

Điều thứ nhất mà mình muốn ghi là... làm biếng tải mấy cái hình hôm chơi trại xuân quá, chắc phải qua Tết mới tải lên. (Nói vậy thôi chứ tụi lớp mình vô coi rồi thôi, hok đứa nào thèm để lại cái nhận xét nào hết, chỉ nhắn tin cho mình "Mày chụp tao xấu quá!!!")
Điều thứ hai, hôm trước, mình đã thực hiện một trong hai việc cần làm trước Tết. Cái thứ nhất là nhắn tin cho hơn 70 người trong friendlist, mỗi người một tin khác nhau với chủ đề là cầu chúc năm mới tốt lành. Mình làm vậy với hi vọng sẽ nhận lại được khoảng 70 tin chúc mừng năm mới như là một sựựtốt lành của năm mới. (Hiện bây giờmình đã nhận lại được chừng 10 tin từ 4 người, có thằng bạn ở Hậu Giang dễ thương hết sức, chúc quá trời.) Hi vọng năm mới sẽ tốt lành. Còn công việc thứ hai mà mình sẽ làm trước Tết là gọi điện chúc Tết 3 trong số những người bạn trong năm qua, những người mà mình cảm thấy đặc biệt. Ba người năm nay là: Cẩm Linh, kẻ đã luôn sẵn lòng chỉ mình học tập trong suốt một năm qua; Hồng Trang, nhỏ bạn coi mình là nơi đáng tin cậy để chia sẻ tâm tư buồn vui của nó, và cuối cùng là thằng nhóc Thức, đứa bạn mới quen nhưng không biết sao mình lại có cảm tình với nó.
Còn bây giờ, chúc mọi người, những ai có rảnh rỗi dù vô tình hay cố ý đọc được bài viết này, một năm mới nhiều sức khoẻ và hạnh phúc.
Những ai coi tôi là bạn và những ai mà tôi coi là bạn, mọi người hãy sống tốt cho một năm mới sắp đến, điều đó sẽ làm cho những điều chúc trở thành sự thật.
CHÚC MỪNG NĂM MỚI!!!!

Thứ Tư, 30 tháng 1, 2008

Trại xuân ở trường (phóng sự ảnh) _tập 1: dựng trại













Bạn mới!

Bản thân mình, nói nào ngay, là một đứa ham có bạn mới. Bạn gì cũng được, miễn là dễ tính một chút, vui tính một chút chứ đừng quá nghiêm túc, hay quậy phá là được tất. Nhưng hình như có cái huông hay sao mà mấy đứa bạn không-ở-trong-lớp-học (nói cách khác là không phải quen biết do học chung lớp ở trường), vâng, mấy đứa như vậy thì đa số là con nít. (Nói con nít thì hơi quá bởi đa phần tụi nó cũng chỉ nhỏ hơn mình trên dưới ba-trăm-sáu-mươi-lăm (365) ngày và có đứa còn lớn con hơn mình. Đâu để xét lại thử (bây giờ cũng không rảnh rang gì, nhưng cũng có ý nên cứ ngồi viết (hay đánh máy), để buồn buồn mở lên coi lại). Đầu tiên là thằng nhóc Dương, thằng này quen khi đi thi chung (nó thi cờ tướng, mình thi cờ vua), lúc đó nó học lớp 4 còn mình thì lớp 5, rồi sau đó thì học chung trong lớp Anh văn buổi tối. Tên này theo quần chúng đánh giá thì khá ăn chơi, nhưng học hành giỏi, riêng bản thân mình thì thấy thằng nhóc này tuy vui nhưng hơi điên. Tiếp theo để coi, mấy đứa Thuỷ, Phương Trang, Nga (nhỏ này miễn bàn, bởi nếu muốn bàn về nó thì phải ngồi đánh máy gãy tay), Hồng Ngọc, Vy,… mấy đứa này một mớ không biết vì sao mà nó biết mình, một mớ là do học chung lớp Anh văn tối và cùng sinh hoạt trong CLB. Tính tình nói chung cũng không có gì để bàn cãi. (Chuyện gì mà dính dáng tới mấy đứa con gái thì phải nói rất, rất, rất nhiều). Và điển hình trong mấy đứa này, Thuỷ, Vy và Ngọc là mấy đứa đệ tử trong CLB, đang tính truyền nghề cho tụi nó. Để coi, tiếp đó là thằng Hậu, tên này cũng nhờ sinh hoạt trong CLB mà ra. Ban đầu, nó gửi mail cho địa chỉ của CLB, mình mở lên, thấy, bấm qua bấm lại rồi lôi đầu nó vô CLB luôn. Thằng nhóc này nói chung tính cách cũng giống thằng ròm trên kia (Dương), có điều tên này vui hơn và dạn hơn (thằng trên kia chỉ dạn trước đám bạn của nó và bồ nó thì phải). Và, và đứa này đã từng khiến ta lao đao đây. Ấy chà, nó chính là đứa nhóc do nhỏ bạn trời đánh giới thiệu dám nặc danh chat với mình. Rốt cuộc, ta cũng truy ra nguồn gốc, tên tuổi, quê quán, cha mẹ, dòng họ và giới tính của nó. Nhưng,… sẽ không ghi lên đây, đề phòng trường hợp nó đọc thấy. Nè nhóc, ta đã biết ngươi là ai rồi, liệu hồn đó. Khà khà khà (cưới đắc chí). Và… hình như hết rồi, à mà không. Còn thằng bạn học bên trường Tân Thông Hội, nó tên là Mẫn Xuyên, quen do ngồi kế bên trong lớp học thêm toán. Thằng này ban đầu thấy hiền, ít nói, vậy mà nay nói dữ, chắc tại quen rồi. Còn bây giờ là đứa cuối cùng cho đến giờ này (nếu không tính nhỏ bạn chat người Hoa tính gửi cho mình mớ há cảo trước khi nó về Trung Quốc ăn Tết). Thằng này họ Hồ, tên Xuân Thức (một trong những cái tên lạ mà mình được biết). Quen nó trong trường hợp lôi đầu đại điện của lớp 10A2 lên để bàn về vở kịch. Đúng là trước lạ, sau quen. Bữa đó nó chỉ ngồi im và muốn ngủ (chứ không phải thức), không nói lấy lời nào cho hay ho ra trò, cứ “Anh chị muốn làm sao thì làm.” (Vậy chớ là thành viên BCH Đoàn trường đó nghen). Sau mấy bữa, nó nói nhiều lên (đây là thời kì ‘sau quen’). Để coi, mới quen chưa biết nhiều, nhưng mình cũng tranh thủ lúc nó bị bắt vào nhóm múa chọc vài câu chơi. Vậy mà lôi ra được đủ thứ tài của nó. Ngặt một nỗi nó lại bị một cái tật là ẩu, thể hiện trong việc học môn Anh văn ẩu vô cùng. Thôi, để ta giúp cho nhóc ạ.
Hôm trại xuân ta sẽ tranh thủ máy chụp hình chộp một mớ hình đăng lên cho vui. Khà khà (cười khoái chí).

Ngày chủ nhật

Sáng sớm thức dậy, theo đúng lời của mấy đứa bạn, đúng 7h 30 phút vác xác ra trường đặng tập kịch. (Thiệt ra là mình đi sớm nửa tiếng theo lời dặn với mục đích là coi tụi nó tập múa). Cha Chả!!! Ra đến trường, ngồi đợi dài cần cổ ra mới thấy quần chúng tập hợp tạm đủ. Khoảng 8h 15, tụi nó kéo lên hội trường, mình ké theo. Ngồi coi tụi nó múa mà cái bao tử trống rỗng của mình cũng tưng theo nhạc điệu rầm rầm (nhạc xuân thì phải rộn ràng mà!). Ngồi đợi hoài… đợi hoài… đợi mãi… rốt cuộc chẳng thấy ma mốc nào xuất hiện ngoại trừ thằng Hậu đóng vai lính (vai lính vậy chứ làm siêng lắm), tụi con Trang (dì ghẻ) và con Vân (Cám) thì đã có mặt từ đầu giờ để tập múa, cùng với một số đứa khác, còn Hoàng tử và cô Tấm thì vẫn bặt vô âm tín. (Tụi nó báo lại rằng khi gọi vào nhà cô Tấm thì được báo “nàng” đã rời nhà vào lúc 7h 30, giời ạ!!!) Đợi chờ mòn mỏi, cuối cùng đành phải tự tập và thế vai tùm lum với mấy bộ đồ hoá trang mà tụi nó đem vô, nào là đồ dì ghẻ, Tấm, Cám, cô tiên (đây là nhân vật được thêm vào nhưng lại được chuẩn bị trang phục chu đáo nhất). Lạ thay, ông Bụt cũng là một nhân vật nhưng lại chẳng được chuẩn bị gì ráo. Thôi thì đành vậy (tui nói vậy chính là vì tui đóng vai ông Bụt)
Sau khi mọi chuyện xong hết, cả bầy kéo vô nhà thằng Tài ăn sinh nhật. Trời đất quỷ thần thiên địa ôn binh ơi! Sinh nhật gì mà y như là đám cưới của nó, dòm vô thấy hết hồn, bạn bè khách khứa tùm lum. Cũng may là có cả đống người quen ngồi chung nên cũng đỡ.
Mệt phờ râu cho một buổi chủ nhật.

Không biết đặt tiêu đề gì

Có cả đống chuyện muốn viết, nhưng ngặt một nỗi là không có thời gian, với lại, viết lên cũng chỉ mình mình đọc chứ có ai khác đâu, nên thành ra cũng làm biếng. Nhưng thôi kệ, blog mà, ai thích làm gì thì làm cái nấy, và mình thì cũng thế thôi.
Mấy dòng này được viết ở nhà chứ không phải như mấy bài trước, lý do: rút kinh nghiệm qua nhiều lần ngồi gõ lên cái bàn phím cứng ngắt, lặt lìa lặt lọi ngoài tiệm net, hôm nay chịu khó thức khuya một chút đặng viết mấy chữ này, ra là copy rồi paste qua, đăng lên là xong. KHOẺ!

Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2008

NGU

Dưới đây là trích có chỉnh sửa (do mình không nhớ chứ không phải chê văn người ta dở) từ mấy lời nhỏ bạn gời cho. Ai thấy cái này ở đâu rồi thì thôi. (Đương nhiên là có them văn của tui vô)
NGU là gì? Đó là chữ viết tắt của Never Give Up – không bao giờ bỏ cuộc. Cuộc sống của chúng ta rất cần nhiều người NGU, để làm gì? Đó là nhưng con người không bao giờ biết từ bỏ mọi nỗ lực, cố gắng dù có thế nào đi nữa. Bởi cuộc sống này đâu phải là đơn giản, những ai không bao giờ vấp ngã thì cũng sẽ rất dễ từ bỏ mọi việc ngay từ lần vấp ngã đầu tiên. Đời là vậy.
Tôi rất muốn NGU, và tôi nghĩ bạn cũng nên NGU, như vậy đời sẽ đẹp hơn nhiều.

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2008

Chhuyện tùm lum...

Cũng như mấy lần trước mình chạm vô bàn phím để viết bài trên blog, vẫn là câu quen thuộc, "Lâu lắm rồi mới viết blog." Đủ thứ chuyện trên trời, dưới đất, chuyện đông, chuyện tây, chuyện tùm lum muốn nói, muốn viết, nhưng giờ sao quên sạch sành sanh hết trơn. Thôi, năm mới, vậy thì có lẽ nên viết bắt đầu từừ cái lúc trước năm mới một ngày. Mà hình như hôm đó cũng đâu có chuyện gì mà viết, đâu coi, mình còn nhớ khoảng gần giao thừa (12 giờ đêm), mình lấy cái điện thoại nhắn tin cho thằng Thạch, chúc mừng nó cái năm mới, rồi hỏi nó cũng thức đón giao thừa giống mình hả, nó ừ. Vậy là thức, thức, thức mãi cho đến MƯỜI MỘT GIỜ NĂM MƯƠI MẤY PHÚT thì ngủ quên mất tiêu, uổng công toi. Nhưng dù sao thì năm mới cũng đến đúng vào cái thời khắc mà người ta từ lúc biết tính thời gian, biết làm lịch đã quy định vậy dù cho thiên hạ có thức đểể chào đón nó hay ngủ mất tiêu hay không. Vậy thôi. Rồi tiếp theo là khoảng vài ngày còn sót lại của tuần học sau thi được rảnh rang một cách kì cục. (Tuần ngay sau đó, và sau đó nữa nữa thì đương nhiên là phải học hành điên khùng rồi.) Mà nhân nói tới cái tuần rảnh rang, mình cũng nên nói chút về bữa sinh hoạt câu lạc bộ lần thứ 6. Lần này, nói chung là thành công, thành viên góp mặt tương đối đầy đủ, và mình cũng đã rút ra thêm một số kinh nghiệm, cũng như ngộ ra một sốố điều từ lần này. Cái thứ nhứt (chữ "nhứt" này chính xác là lấy từừ văn phong của Lý Lan ra, nhiều người hỏi sao mày lại dũng chữ này thì mình cứ trả lời là do bắt chước), mà mà thứ nhất là hình như tụi nó khoái mấy bài hát tiếng Anh không-thiếu-nhi hơn, và trên nữa là phải dễ hát, cứứ như kiếm được bài như dạng "Love Paradise" cũng là cả một vấn đề bự tổ chảng. Thứ hai là hình như để tụi nó tự nói tiếng Anh với vô số các chủ đề từ nghiêm túc tới tầm phào thì có hiệu quả hơn, tiếp tục phát huy. Và bây giờ, tạm gác chuyện CLB qua một bên thì lại có một chuyện khác, đó là chuyện về một đứa nhóc do con bạn Cẩm Linh trời đánh giới thiệu. Đứa nhóc này (không biết là con trai hay con gái, qua cái nick của nó và các nói chuyện công với sự tiết lộ của nhỏ Cẩm Linh thì không thể phân biệt được là trai hay gái, chính nó cũng nói vậy, trích nguyên văn lời nhỏ bạn trời đánh, "Không phải con trai, mà hình như hổng phải con gái, nói chuyện rồi biết"), à, đứa nhóc này ẩn mình một cách khôn khéo, nhưng vẫn lòi 1, 2 trong 9 cái đuôi, hơn nữa đây là dân ghiền truyện Harry Potter (thể hiện qua cái việc nắm rõ chi tiết + học thuộc lòng mấy câu thần chú + cách nói chuyện sặc mùi văn phong Lý Lan.) Mà mình hình như cũng chưa muốn nói chuyện đàng hoàng với nó, vì mình chúa ghét kẻ trong tối người ngoài sáng, mặc dù cách nói chuyện của nó thì không có gì làm phiền lòng lắm. (Và cái này là nói riêng với tên nhóc kia nếu mi đọc được bài viết này của ta thì hãy làm đúng những điều mà ta end cho người, không thì chiều thứứ hai, lúc bảy giờờ ta sẽ vào tới lớp AV để kiếm ngươi.)